- Có chết thì chết sớm đi cho tôi lấy chồng lại!
- Chưa đâu, thầy bói bảo cái mạng tao
có bỏ vô lu rồi lấy búa tạ đập cũng không chết! Ưng thằng nào thì cứ cuốn gói theo hắn đi, chờ lâu hết nước
hết cái bây giờ!
- Đây chưa ưng, chớ ưng thì thiếu khối
thằng…
- Có lấy cho tao cái thau không?
- Cứ trào ra đó đi, biết gớm thì đừng
uống!
Chung nôn thốc nôn tháo ra giữa nhà, cái nòi gạch men loang thật nhanh…
Chị Thuyền bỏ ra ngoài giếng ngồi, nước
mắt đâu tự nhiên tuôn ra, Thuyền khóc tức tưởi ! Chị lại thấy giận mình, và than
thở:
- Cái tật, cứ uống về là ghen!
***
Mười chín năm nay rồi .
Nhớ lại ngày Thuyền còn con gái, không
đẹp nhất thì cũng nhì nơi cái thôn Trung Lương này, so với con gái cùng trang
lứa. Chỉ tội cái nghèo.
Mà đúng là cái số cái phận rồi. Chị quen rẫy quen nương, quen gánh quen
gồng với cha mẹ già yếu, bỏ cuốc xuống là chạy ra ga, mua cái này bán lại cái
nọ, mua đi bán lại, cũng có đủ cơm cháo cho cha mẹ và hai chị em qua ngày… Quen
rồi chẳng thấy chi khổ cực. Hai mươi sáu tuổi, Thuyền chẳng nghĩ chi chuyện
chồng. Chị cũng không tính lấy chồng, lấy chồng rồi thì ai nuôi cha mẹ với
thằng em còn đi học.
Cái hôm mua được sáu bao mì lát, từ nhà
ra ga thì chị gánh ba chuyến chớ cũng chẳng khó khăn gì, không cần đi vô trong
Biên Hòa như những lần trước, cứ tới ga sang lại cho người ta, kiếm được mấy
thì mấy. Để mai còn đi làm cỏ.
Chị vừa gánh chuyến đầu hai bao ra khỏi
ngõ, anh ta, Chung, rề rề cái xe 81 mới cứng. Chống xe, bỏ cả hai bao lên cột
vào sau xe, rồi mới bảo chị ngồi đằng trước, chở ra ga! Không chịu cũng không
được! Mà có chi phải sợ, bao nhiêu
chuyến đi hàng theo tàu chợ, chật không còn chỗ, đứng một chân, mỏi thì đổi
chân khác, có lúc gặp chỗ mấy thằng cha mắc dịch, sờ soạng lung tung còn chịu
được huống là…
Loáng cái mà cả sáu bao mì nằm một chỗ
an toàn nơi góc đường ray, chút nữa có tàu ra, con buôn xuống sang tại chỗ.
Thuế vụ và Quản lý thị trường cũng bắt mì lát, nhưng chị thường lọt được tụi
nó… Có hằm hè nhưng rồi cũng qua khi chị năn nỉ.
Chung còn
mẹ già, nhưng sung sướng vì có ông anh trai đi Mỹ. Một mẹ một con, không
cần làm gì, cứ tháng lãnh mấy ký thuốc tây đem ra chợ Đầm ngoài Nha Trang là về
dư ăn cả vài tháng. Vừa rồi, anh của Chung gởi về cho mua cái xe 81, cả xã trầm trồ!
Cũng rẫy cũng nương nhưng làm thì thuê người,
chẳng qua tránh tiếng không lao động!
Chung thích Thuyền từ lâu, nhưng chỉ vài
câu gàn gàn ngang ngang khi gặp đâu đó thôi. Từ ngày mua cái xe, Chung mạnh bạo
hơn.
- Lấy chồng xong thì cũng gần cha mẹ mà,
nhà cách nhau có chưa tới cây số, lại có xe honda mà lo gì! Chung cũng không
phải người không ra gì, chỉ ham bạn ham bè!
Cha mẹ nói vậy, mà Thuyền cũng nghĩ vậy.
Mà nghĩ làm chi nữa cho mệt, cái đêm chở
chị ra ga mới đây, đi về ngang nghĩa địa, Chung rẽ vào nói ngồi chơi một lát.
Anh ta nói thương Thuyền rồi ôm hôn…vật Thuyền ra giữa cỏ… Cả hai cùng làm cái
chuyện vợ chồng với nhau rồi, ngay bên
ngôi mộ.
Chung nói lấy nhau đi…
Đám cưới hai người cũng nổi đình nổi đám
trong xã.
Năm sau sinh một gá.
Cái lần sinh con bé xong, nghe vận động kế hoạch, chị cũng đi triệt sản.
Một đứa con cũng được, chăm lo cho nó đầy đủ thì hơn nhiều đứa mà thiếu thốn.
Chị Phụ nữ nói vậy!
***
Nhiều nhặn gì cho cam, có hai lần chớ
mấy! Mà đâu phải chị ưng người ta.
Một lần thì thằng Hiền. Ai đời chín giờ
tối rồi, tàu chợ gần về tới, hàng hóa lung tung còn ngồi nhậu, từ chiều tới
giờ, không còn nhớ cái chuyện làm ăn buôn bán gì cả!
- Có chịu chở tui ra ga không?
- Mẹ, bỏ một bữa có chết mô mà lo, mai
còn chuyến sáng mà!
- Ban ngày mà đi, đem nộp cho tụi quản
lý thị trường à, toàn dầu ngo(1) với hột ươi (2)!?
Chung quay qua thằng Hiền:
- Mày chở hắn lên ga chút coi. Anh em
ngồi đây làm sao đi bây giờ!
Hiền không nói gì, đứng dậy. Chung móc chìa
khóa xe đưa cho hắn.
Hiền lúc nào cũng im im cười cười, ngồi
nhậu có ai nóng giận chửi nó cũng cười, không có tiền, toàn ăn ké, nên ngồi
chơi, ai sai gì nó cũng chạy, mua thêm lít rượu, gói thuốc…Hiền đi liền…Không
biết có phải tên “Hiền kẹ” có từ chữ “Hiền ké”
hay không?
Cột hàng lên xe trời tối thui, ra ga chờ ba tiếng, tàu vẫn không tới! Về thì
cũng khó, mai phải lên lại, thôi thì biểu thằng Hiền về, còn chị thì gom mấy
bao hàng trải tấm nilon ngủ chờ ngày mai, hy vọng tàu vô sớm.
- Chú Hiền về đi, tui ngủ đây chờ chuyến
sáng.
- Ai bưng hàng lên cho chị? Chị ngủ đi,
em ngồi canh cũng được…
Khuya lành lạnh, cái gì đó nhồn nhột ở
ngực, nằng nặng trên người, âm ấm…mở mắt ra thì thằng Hiền đã nằm đè lên chị!
La thì tội hắn, mà ai nghe, nghe cũng
thêm xấu, có khi thuế vụ đến lại mất
hàng!!!
Chuyến ấy về, chị cảnh báo với Chung:
- Anh ham nhậu ham nhẹt có ngày mất vợ.
- Anh em bạn bè tao không phải loại tà
lơ. Tao cũng coi mặt mà chơi chứ bộ.
Chị Thuyền không nói thêm.
Thằng
Hiền kẹ có tới nhậu, nhưng chị không nhìn mặt và tỏ ra khó chịu nên từ
đó hắn biến luôn.
Lần thứ hai thì thằng kiểm soát viên tàu
Thống Nhất.
Chuyến tàu chợ tối không vô, mắc kẹt
ngoài Nha Trang. Tàu Thống Nhất vô ga chờ cả tiếng, không biết chờ chi! Được
lên tàu Thống Nhất thì từ đây vô Sài Gòn êm re.
- Anh cho em vô Sài Gòn với anh.
Hắn nhìn chị như giám định nhan sắc
- Hàng nhiều không?
- Bốn thùng dầu ngo và túm hột ươi, anh
lấy mấy?
- Một trăm
- Ui chao! em thường đi năm chục chớ mấy!
- Thì chờ tàu chợ mà đi năm chục!
- Thôi lấy em năm chục nghe anh!
- Còn lâu lắm đó nghe, kẹt đường,
tàu lật trong Mương Mán.
- Kệ, anh cho em lên hàng rồi chờ mấy
cũng được.
Hắn phụ chị cho mấy thùng dầu ngo lên
toa Kiểm soát viên. Đâu vào đó rồi thì đi uống cà phê chớ biết làm chi. Chị
nghĩ có khi tình cảm, hắn cho đi không cũng có.
Tàu vẫn chờ, khuya quá thì cũng phải
ngủ. Toa dành cho Kiểm soát viên có giường nằm. Hắn chỉ cho chị cài giường:
- Ngủ đi, khi nào chạy thì dậy.
Nói xong hắn cầm cái đèn pin đi lên toa
trên. Lủng lẳng bên hông cái túi xách oai vệ.
Cũng nhồn nhột nơi ngực, nằng nặng trên
người, mở mắt ra thì là anh chàng Kiểm soát viên. Y chang cái đêm thằng Hiền đè
chị ngoài ga.
Chuyến đó hắn không lấy tiền, nói với
chị một giọng rất tử tế:
- Cho em quá giang!
Chung cũng chẳng biết gì rõ ràng .
Ghen là vì chị đẹp khuôn mặt, hấp dẫn
dáng người.
***
Chung ói hai lần, anh nằm ngủ như chết.
Khuya thức dậy, anh quơ tay, Thuyền nằm
một bên, cũng ngủ say như chẳng có chuyện gì.
Nhìn nền nhà sạch bong, Chung thấy
thương vợ.
Hồi mới lấy nhau, anh chị cũng “anh anh
em em” như ai. Không biết họ “mi mi - tao tao” tự khi nào!
Cái lần anh không nhịn được, ném cho chị
một cái ca nhôm, giận thì ném vậy thôi, ai nhè trúng ngay trán. Máu ơi là máu!
Anh nhớ lại tối hôm đó chị đi đến 10 giờ đêm, mệt và rít ráy vì phải sang
hạt điều bụi bặm. Về tới nhà muốn lăn ra ngủ nhưng nằm thì ngứa ngáy nên đi
tắm.
- Mi đi đâu về giờ phải đi tắm, ngủ với thằng nào à?
Mệt và tức tối Thuyền không nhịn được:
- Ừ, tau đi lấy trai về đây! Sướng quá
giờ đi tắm.
Bốp,
cái ca nhôm bay trúng giữa trán Thuyền.
Thuyền đâm đơn lên xã xin ly dị. Hai
người được mời lên, anh Tư pháp xã hỏi anh:
- Anh có còn thương chị Thuyền không?
-Có!
- Sao anh lại ném chị như thế lỡ chị ấy
chết thì sao?
- Đã đi ngủ với trai còn nói ngang.
- Anh thấy à?
- Không, chính hắn nói, có mặt hắn đó.
Anh Tư pháp quay qua hỏi chị:
- Chị có ngủ với trai thật à?
- Ngủ đâu mà ngủ! Anh ấy cứ quả quyết nên tôi nói cho
bỏ ghét.
- Chị còn thương anh ấy không?
- Còn, không thương thì tui theo trai
lâu rồi!
- Anh và chị vẫn còn tình cảm với nhau,
cứ về sống, nhịn nhau một người một chút…
Cả hai ra khỏi Ủy ban Xã. Tối đó họ rất
hạnh phúc, chị còn luôn miệng: anh ơi, anh ơi…nữa.
Nghĩ đến đây, Chung quay qua vợ, xoa xoa bụng
chị Thuyền. Chị ú ớ như ngủ mê… Nhưng rồi cũng tỉnh giấc. Chung âu yếm chị, bàn
tay chị lại xoa xoa lưng anh. Họ vẫn thương nhau. Chị cũng nhắm mắt: anh ơi,
anh ơi!...
Nằm nhìn lên trần nhà, tay vẫn đặt lên
cái ngực trần của Chung, chị nói:
- Em còn đi buôn, anh không bỏ rượu, thì
em còn bị người ta lấy.
Chung nhỏm người dậy, quay nhìn Thuyền
hốt hoảng:
- Có thằng nào lấy em rồi à?
Chị đáp tỉnh khô:
- Thằng Hiền kẹ và thằng Kiểm soát viên
tàu Thống Nhất.
- Mấy lần?!
- Hai!
Chung nằm vật xuống, hai mắt chăm chăm
nhìn lên trần nhà, hồi lâu anh nói thật nhẹ, nhưng dứt khoát, như tự nói với chính mình:
-
Bán nhà, vô Sài Gòn ở với con bé,
mai treo bảng bán nhà!
Trạch An - Trần Hữu Hội (Ninh Thuận)
(1) Dầu ngo: một loại dầu chiết từ thân
cây Dầu (gỗ) trong rừng, hàng cấm.
(2) Hạt ươi: Một loại hạt còn gọi là Sa
nhân, cũng là hạt cây rừng nhưng rất hiếm, lâu năm cây mới cho trái. Cũng hàng
cấm.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét