Nhà văn Nguyễn Thị Việt Hà
Trúc Hạ không bao giờ biết trước được rằng Nam sẽ đi…
Nam không bỏ trốn khi Trúc Hạ đang
ngủ rồi để lại một nụ hôn trên trán nàng như cảnh chia tay thường thấy của phim
Hàn. Nam
cũng không chán ngán nàng như chán một món phở nguội nhiều dầu mỡ. Nam đi sau nụ
hôn dịu dàng buổi sớm, sau cái ôm nghiến đôi thân thể, sau lời thì thầm: “Em phải
thật đẹp xinh vào nhé…”!
Trúc Hạ mỉm cười bước nhẹ qua làn sương
Lancôme Nam
phun lên không trung. Nàng thường thích thế, để nước hoa rơi nhẹ qua tóc, hương
vừa đủ thoảng cho một ngày.
Nhưng Nam đã đi, ngay lúc tình yêu của họ
mặn nồng nhất!
Như thể hương Lancôme bốc hơi sau một ngày…
Nàng không thể tìm thấy anh ở bất cứ nơi
đâu dù chỉ là dấu vết nhỏ. Nàng điên cuồng xới tung mọi chốn. Hỏi bất cứ ai có
thể. Không ai nhận ra Nam
đã tồn tại hay biến mất. Như thể anh bị xóa trắng khỏi trí nhớ của họ. Ngay cả
số điện thoại của Nam
cũng đột nhiên biến mất trong điện thoại của nàng. Nàng luống cuống bấm dãy số
đã ghim vào tim rồi lẫn vào mạch máu như thể chính hơi thở của Nam
trong ngực nàng. Kì lạ, số điện thoại bất động, không thể thực hiện được với mọi
loại máy. Dãy số đứng im đó, thách thức như thể bắn vào mặt nàng trăm ngàn mũi
tên rồi sau đó giãy giụa cười nhấp nháy liên hồi trước khi biến mất. Khổ sở và
rồ dại. Lý trí chỉ còn là một điều gì đó tồn tại trong định nghĩa. Điều quý giá
nhất trong cuộc đời nàng là tình yêu lại trở thành cơn thịnh nộ như được trút
ra từ âm phủ.
“Dù anh có biến thành khói, em cũng sẽ gom
khói lại đặt trái tim em vào hình nhân khói ấy”. Nàng viết bức thư thứ nhất cho
anh như thế. Nàng khóc. Nước mắt không lau, tự nó khô. Nàng tự xỉ vả mình sao
không cắn vào vai anh hoặc bất cứ đâu thành vết sâu để làm dấu. Vết thương ấy
biết đâu không tan được và nàng sẽ tìm được Nam? Những cơn đau quặn lên dâng đầy
ngực rút đi chút sức lực trong nàng. Nàng nằm bẹp. Một tháng sau Trúc Hạ đặt
lên bàn vị Tổng biên tập đơn xin nghỉ dài hạn không lương. Tổng biên tập khẽ
nhíu mày giương mục kỉnh. Không đợi ông ta hỏi thêm điều gì cũng không cần biết
cái đơn có được giải quyết không, nàng xách valy lên tàu.
Mùa đông kéo lê những trận rét dài và khó
chịu như một phụ nữ ế chồng luôn càu nhàu các cô gái trẻ đang yêu. Chuyến tàu
cuối năm nặng trịch mang những kẻ tha hương về quê hưởng những ngày tết ít ỏi
trước khi lao vào cuộc vật lộn mới với tiền bạc và thủ đoạn. Và mang một cô gái
luôn thấy mình yêu dù bao nhiêu cũng chưa đủ về phương Bắc xa xôi…
Nàng không dừng ở Hà Nội. Nàng đến Đồng
Văn. Đồng Văn treo giữa trời với đá tai mèo và hoa. Rất nhiều hoa: tam giác mạch
hồng, trắng, phớt tím, cải vàng, cải trắng, thun tu đỏ, mộc miên rừng rực cháy
cheo leo giữa vách núi đá tai mèo… Còn
đường mang tên Hạnh Phúc vắt qua những dẫy núi thẳng hệt sóng mũi con ngựa mềm
mượt như một dãi lụa màu sữa. Tưởng đứt hơi, phải bỏ dở hành trình để về lại Hà
Nội, ánh mắt Nam
như xuyên qua vách núi nhìn theo bước chân nàng. Có chút gì như giễu cợt, có
chút gì như động viên, cũng có thể anh đang ở đỉnh Mã Pí Lèng đợi nàng. Trúc Hạ
mím môi cùng bạn đồng hành dấn bước. Đỉnh núi ngủ giữa mây mù, Ngọc Lan nắm chặt
tay Trúc Hạ trấn cơn gió lộng giáng từ đỉnh đầu xuống mũi cay xè, mắt mờ đi vì
lạnh. Bạt ngàn tam giác mạch, sắc trắng, tím, hồng long lanh như cố vắt những hạt
nắng hiếm hoi từ trời rót xuống.
Trên đỉnh Mã Pí Lèng. Mọi ngôn ngữ trở nên
vô nghĩa. Trập trùng. Huyền ảo. Lộng lẫy. Thăm thẳm sâu của vực... Trúc Hạ xoa mây lên mặt, thấy nước mắt của
mình cũng xốp lên như mây. Đường chân trời bị núi đá che khuất. Dòng Nho Quế biếc xanh ép mình lặng lẽ chảy qua cái khe nhỏ
dưới đáy vực sâu. Mã Pí Lèng che khuất ánh mặt trời, con đường Hạnh Phúc mờ
nhòe như một nét mi. Dãi biên cương xa xôi vào mùa này không còn vắng, lữ khách
có khi là những đôi nam thanh nữ tú tìm đến để chụp ảnh cưới hoặc săn hình. Còn
nàng, đơn giản đến để… khóc… khóc cho hết nước mắt… cho đến khi trái tim là một
hòn cuội nhỏ lăn từ trên đỉnh và vướng vào một khe bất kì… Nàng đi chợ
phiên ăn món thắng cố và uống rượu ngô. Rượu uống chưa vơi thì nàng khóc. Giữa
chợ, đôi ba cặp mắt tò mò nhìn người phụ nữ dưới xuôi ôm bát rượu nghẹn ngào.
Người phụ nữ bán quán ngơ ngác nhìn rồi cười. Mấy anh thanh niên dân tộc xì xào
với nhau bằng tiếng bản địa mà sau này nàng hiểu được rằng: “Giàng ơi, nó không
ăn được cỏ khô và phân tươi rồi”. Thắng cố nấu nguyên thủy không chỉ là mùi cỏ
khô, phân tươi trong “lục phủ ngũ tạng” của các loài động vật trong chảo
mà còn có cả mùi chuột chết, thịt thối… Tất cả tạo nên mùi thắng cố ăn một
lần không thể quên được. Buổi chiều ấy đi ngang cuộc đời, nàng tìm ánh mắt
anh trên khuôn mặt bất kì người đàn ông nào lướt qua… Nhưng không thấy… Chỉ thấy
trong bát rượu méo mó gương mặt chính mình. Chủ quán không còn nhìn lữ khách,
ánh mắt chị thả theo đoàn người lục đục trở về… Nàng vì một bát rượu ngô mà ngã
xuống, trầy trụa mãi vẫn thấy run rẩy khi tự mình đứng lại trên đôi chân của
mình. Yêu anh không bao giờ là một phút ngông cuồng của tuổi trẻ và đam mê.
Trúc Hạ cuối cùng đã uống rượu bằng bát, uống xong trào nước mắt, nhưng không gục
ngã, không dị ứng cơm cháy, nhưng cũng không làm tan đi được những đau đớn cuộn
lên trong lòng như những đợt sóng ngầm.
Nam ở đâu trong những người đàn ông
ở chợ hôm đó? Nam
ở đâu trong những cơn say…
***
Ngày đi khẽ như chiếc lá rung. Nàng bớt
những cơn nhói ngực khi lướt qua gương mặt
có nét hao hao giống Nam.
Phạm Nguyên hơi giống Nam,
nhất là ánh mắt và nụ cười. Nguyên nhỏ hơn nàng 7 tuổi, trẻ trung, tài năng và
tươi ròng cảm xúc.
-
Em vẫn hay nằm mơ
thấy chị đấy!
-
Thế à? Một phù thủy
lòe loẹt với bộ quần áo lông gà bẩy màu chăng?
-
Không! Em mơ thấy
mình nắm tay chị… Dạo này chị đẹp hơn nhiều… Nhiều lúc em mệt mỏi, những chuyến
đi và công việc, em xem chị như một chíếc phao. Và thỉnh thoảng chị cho em vịn
vào chiếc phao ấy, giả vờ cũng được, giả tạo cũng được, nếu không em chìm mất.
Trúc Hạ ngoảnh mặt đi tránh cái nhìn của
Nguyên. Ở trong đôi mắt ấy có lửa, không phải một đốm nhỏ mà là một ngọn lửa
như tách ra từ mặt trời. Vài lời dị nghị ác ý sau những chuyến tác nghiệp chỉ
có Nguyên và nàng. Buồn cười. Nàng đủ tự trọng để biết thân thể mình không phải
là thứ dễ để người khác chạm vào.
-
Chị không có chút
cảm xúc nào với em ư?
-
Chị cũng không biết
nữa. Cái thứ cảm xúc ấy màu gì?
Trúc Hạ giật nẩy mình. Nàng lặp lại đúng
câu nói của Nam
khi trước. Nàng tê tái nhìn Nguyên. Sóng mắt nồng nàn kia giống Nam
quá…
Tin nhắn của Nguyên thường đến vào khoảng
0 giờ. Thường là những chuyện rất linh
tinh. “Chị ngủ chưa?” “Sắp…”. “Em nghe nói phụ nữ ngủ sau 10 giờ da mặt sẽ rất
xấu?”, “Chưa bao giờ thấy mình đẹp nên không lo điều ấy”., “Chị đang làm gì”,
“Viết” “Chừng nào chị lên Hội”. “Không biết”, “Vậy em chạy xuống uống café với
chị xíu rồi về hen?”, “Làm chi khổ vậy?, “Em nhớ chị….”… Tin nhắn cuối của
Nguyên không bao giờ được nàng trả lời. Để rồi sáng hôm sau thế nào trong máy của
Trúc Hạ cũng lơ lửng một tin nhắn của Nguyên “Em đi làm mà mắt em đầy tóc chị…”.
Nhiều lúc nàng thấy mình tham lam, hoặc nói phứt với Nguyên rằng nàng không ưa
gì “phi công trẻ” để mang tiếng là “bà già”, rằng Nguyên đừng tơ tưởng gì đến
nàng nữa, mọi ngóc ngách tâm hồn nàng thuộc về Nam, rằng nàng cảm thấy phức tạp
phiền lụy bởi tình cảm của Nguyên, rằng những tin đồn về mối quan hệ giữa nàng
và Nguyên đã đủ viết tiểu thuyết ba xu nên hãy để cho nó có hồi kết trong sự
suy diễn của nhiều người, rằng Nguyên chẳng đáng trăm gram nào trong cảm xúc của
nàng cả… Nhưng nàng im lặng, nàng để sự chiều chuộng chăm sóc có phần lụy của
Nguyên như một sự mơn trớn cho vết thương Nam để lại.
-
Đây! Người đàn
ông của chị - Nguyên đưa cho nàng một xấp
ảnh và một tờ giấy đặc thông tin.
Mắt
nàng mờ đi… Đúng là Nam
đây rồi… Anh ấy không là khói…
-
Làm thế nào em
tìm được anh ấy?
-
Cũng không khó
đâu…
Nàng bỏ vội một vài bộ quần áo vào va
ly. Nguyên hoảng hốt:
-
Chị định đi tìm Nam à?
Không trả lời, nàng không nhận ra tất cả
những điều xung quanh, trong đầu nàng chỉ có Nam, nụ cười ấm áp, hơi thở luồn
sau gáy… Nguyên lao đến níu chặt tay nàng ghìm xuống, ánh mắt dữ dội.
Nàng hất tay Nguyên. Nàng không nói gì,
thậm chí một câu an ủi, khoác áo, xe lao về phía trước mù mịt bụi…
Trúc Hạ xếp gọn vài bộ đồ và một ít đồ
dùng cá nhân dùng cho dân phượt. Nàng không hiểu rồi mình sẽ đi đâu, chẳng phải
tam giác mạch lấp lánh ở Đồng Văn quyến rũ tới mức nàng muốn quay trở lại, chẳng
phải vì rượu ngô say đắm khiến má nàng hồng lên như thời thiếu nữ làm đôi ánh mắt
loạng choạng của bạn đồng hành sóng sánh phiên chợ chiều, cũng không phải món
Thắng Cố nguyên thủy vừa ngon vừa khó chịu nhưng không thể khiến người ta quên
được gọi bước chân nàng, càng không phải buổi chợ tình có nước mắt của những
người từng yêu nhau rồi chia ly, mỗi năm gặp nhau một lần chỉ để khóc, để hôn,
để san lấp cái lởm chởm cuộc đời như dốc núi tai mèo kia khiến nàng chôn chân
giữa chợ …
Ngập ngừng… Trúc Hạ với lấy bức tranh
thêu Nam
tặng nàng đặt vào giữa lớp quần áo. Nghẹn. Từng cơn cuồn cuộn. Xót xa chực trào
khỏi khóe mắt. Chẳng ai hiểu cái điều giản đơn rằng chỉ cần nhìn thấy Nam,
biết rằng anh không là khói, biết anh khỏe thế là nàng yên tâm. Vẫn khổ đau
nhưng an tâm. Thà như vậy còn hơn mường tượng ra Nam chỉ là khói… Khói rực rỡ vẫn chỉ
là khói…Thế là đủ. Thật đơn giản như điều Nam thường nói “Em sẽ làm được mà…
Nhất định sẽ được!” mỗi khi nàng cảm thấy mệt mỏi, muốn buông xuôi… Nam là ai? Như thế nào? Nàng không
quan tâm. Chỉ biết khi có thể yêu, nàng chỉ yêu anh… Điều đó không phụ thuộc
vào thời gian… Không cố gắng để có Nam cho bằng được… Cho dù có thể
nàng đem cả lớp sương mù tình yêu và những ẩn khuất của cả đời nàng sang thế giới
bên kia. Nàng bức thư 901 bắt đầu bằng câu “Yêu anh! Đó là quyền của em…”
Cà Mau đêm ngày 4 tháng 2 năm 2013
Nguyễn Thị Việt Hà
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét