Nguyễn Thị Việt Hà
“Một lát nữa, anh sẽ liên lạc lại sau…”
tin nhắn phập phồng nơi điện thoại, nàng cố nén một tiếng thở dài. Lần thứ 1001
tin nhắn ấy của Lê Nguyên lặp lại với nàng và cũng chừng ấy lần anh quên mất cái
“một lát” ấy… Một lát” của Nguyên có thể là vài ngày, vài tháng, thậm chí cả
năm. Điều đó luôn bất định.
Nàng để lại cuốn “Rừng Na Uy” trên giá
sách. Bảy năm trước nàng đã đọc trong suốt một tháng, sau đó thế giới của Turo
Watanabe không thể cho nàng thoát ra. Cũng không nhớ đã đọc đi đọc lại bao
nhiêu lần nhưng không lần nào cảm thấy đọc mà mệt như thế này. “Lê Nguyên ơi,
Lê Nguyên…” nàng gọi lên khe khẽ bất lực nhìn chiếc điện thoại nằm im lìm. Bất
nhẫn, nàng bỏ vào ngăn tủ, xách xe đạp ra phố. Nàng thích thế, trút buồn vào những
vòng quay, cho đến khi mệt rã rời rồi nỗi buồn cũng sẽ đi ngủ.
Những con phố nhỏ, quanh co dẫn ra cửa biển,
một nơi rất bình yên. Nắng tắt, những vòng quay đảo liên tục, mồ hôi tứa ra bết
những sợi tóc trên trán. Mọi con đường dù gần hay xa đều có một điểm chung duy
nhất: về nhà! “Mình đã cho nhau một thứ khó vượt qua nhất trên đời: thời
gian!”. Nàng ghi vội câu ấy lên một tờ lịch cũ và nhét đâu đó trong một cuốn
sách bừa bãi trên bàn.
Lê Nguyên của nàng luôn rơi vào hai trường
cảm xúc: vừa bi thương, tuyệt vọng vừa khát khao sống và không thôi hy vọng vào
tương lai… Tất nhiên, trong thế giới của chúng ta, con người có lúc lại ở vào
hai thái cực trong các thời điểm khác nhau, có khi là hạnh phúc bất tận hay có
lúc đau khổ tận cùng. Nhưng với Lê Nguyên hai trạng thái ấy diễn ra gần như
trong cùng một thời điểm. Nó diễn ra âm ỉ, thầm lặng trong lòng nhưng nó cũng
không khiến anh phải đánh đổi bằng một bi kịch diễn ra trong hành vi và tính
cách của chính anh. Ở một góc nhìn nào đó Lê Nguyên rất giống Watanabe.
“Cô đơn là bản chất con người. Anh đã sống
chung với nó và cố thay đổi nó bằng mọi giá! Có những lúc anh không cần ai. Em
yêu, anh xin lỗi, kể cả em… Anh chỉ cần mạch máu mình chảy cho đam mê của mình,
với những kế hoạch liều mạng và nỗi cô đơn tuyệt đối. Khi ấy anh yêu nó, cô
đơn!”
“Người cô đơn, anh yêu em khi nào? Khi
em đoan trang hay khi em khỏa thân trước anh”
“Ôi, em ngốc. Tình dục chỉ là nơi “tạm
trú” của những tâm hồn tuyệt vọng. Anh không thuộc loại đó. Em biết rõ mà. Anh
yêu em vì sức sống của em. Nó mãnh liệt đến mức không điều gì cưỡng lại được, đến
mức anh có thể tự tin làm tổn thương em mà không lo sợ bất kì điều xấu nào xẩy
đến. Anh biết điều đó thật tệ… Con người anh khi ấy rất đáng trách… Nhưng em
yêu, anh không thể lý giải được vì sao chúng ta không thể kết thúc… Cho dù anh
không thể thật sự bên em…”
“Anh đã đem đến cho em một tình yêu đầy
bất ổn nhưng em cũng không thể kết thúc…”
Nàng lắc mạnh đầu như thể làm vậy là
có thể tạm thời những đoạn thoại như vậy giữa Nguyên và nàng sẽ văng ra. Nàng
không phải là người đàn bà có thừa nghị lực để chịu đựng những tổn thương từ
Nguyên. Vì yêu nên nàng đã cố gắng bằng hai trăm phần trăm sức lực. Có quá nhiều
điều nàng không nói được cùng Nguyên. Trong cái khoảng “một lát” ấy, Nguyên có
một tỉ thứ phải bận tâm mà không có bóng dáng của nàng. Nàng tự cười, nụ cười
rơi tõm xuống cốc nước nàng đang uống rồi văng ra tung tóe. Với Nguyên, nàng
thua cả một quán trọ. Một người đàn bà bí mật. Vậy sao không kết thúc?
“Anh luôn nghĩ về điều đó. Thậm chí đã
cố tình khiến em rất đau để chúng ta kết thúc… Anh không thể hiểu tại sao anh lại
có thể nhẫn tâm làm được những điều đó. Khi xa em… những cơn hoảng hốt thường đến,
nó mang hình hài một đứa trẻ không biết cười, đẹp, buồn và hoang mang vô tận. Một
ngàn lần trong cơn mơ, mà anh cũng chỉ có những cơn mơ là riêng tư thôi, anh quỳ
xuống dưới chân em mong em tha thứ…”
“Em không cho đó là tội lỗi. Nếu xa em
là điều anh mong muốn thì em cũng không cách nào níu anh ở lại bên mình. Khi
tình yêu kết thúc nghĩa là cảm xúc về nhau đã chết. Bất cứ cái chết nào cũng
không có lỗi. Yêu anh, đó là cái quyền của em, nó rồ dại hay ngớ ngẩn thì cũng
là tình yêu của em… Em trách anh được ư?”
“Sao em không cong cớn, điêu ngoa… Như
thế anh sẽ dễ dàng quên em ngay như quên một chuyến gặp gỡ bất kì”
“Haizz, anh cứ tin đó là vở kịch mà em
là một diễn viên quá xuất sắc. Như thế sẽ dễ khinh bỉ nhau thôi mà…”
Lê Nguyên có cảm giác nàng đang chạnh
lòng, cũng không có ngôn ngữ nào cho sự ủi an, nhiều hơn cả nỗi buồn thì gọi là
cái gì nhỉ?. Nguyên kéo nàng vào ngực, đôi môi nóng bỏng của nàng bắt đầu lướt
trên ngực áo anh. Anh thấy môi mình ướt, mằn mặn, nước mắt của nàng. Không một
tiếng động nào lọt vào giữa những nụ hôn của họ. Có những nỗi buồn chỉ có thể
ngưng đọng thành nước mắt, thứ nước mắt kết tinh sắc như thủy tinh.
“Anh còn yêu em không?”
Im lặng.
“Có
rất nhiều người cả đời không có được một tình yêu… Em đã tiếc vô cùng cho họ…”
Im lặng.
“Khi yêu anh, em mới nhận ra rằng trước
đó mình chưa từng sống…”
Im lặng.
“Em không tô màu cho tình yêu của mình.
Em yêu anh, em được sống và cũng nhận ra mình khổ lắm… Nhưng em không thể sòng
phẳng như anh được… Nghĩa là khi cảm
giác của anh bớt dao động anh sẽ quên em trong một lát bất tận của mình. Tình
yêu ấy lướt đi qua những phác họa rời rạc, em đã cố nhưng không thể hình dung
ra khuôn mặt tình yêu ấy…”
Một
tiếng nấc vỡ ra…
“Và,
em đã rất tiếc… Cho em!”
“Đừng
dằn vặt anh…”
“Không,
em đang dằn vặt em thôi. Sẽ không bao giờ em cho rằng tình yêu chúng mình là lỗi
để mà dằn vặt cả. Ngay cả lúc anh thà làm em đau còn hơn phải phạm lỗi với
chính bản thân anh thì em cũng chỉ cười… Ngay cả lúc em hoàn thành vai người
đàn bà trong bí mật của anh thì em cũng xem đó là điều đương nhiên”
“Anh
xin lỗi, xin lỗi vì đã để em vất vả quá lâu…”
Im
lặng.
Có
tiếng cửa khép.
Đêm
ấy họ ở trong nhau. Như một cái máy, lúc nàng đang ngủ Lê Nguyên trở về với vợ
đúng giờ.
***
“Con
cười với mẹ đi…”
Đứa
bé ngước lên nhìn mẹ rồi hơi cúi xuống, vết chàm mờ đỏ quanh khóe miệng. Đôi mắt
thoáng ngơ ngác: “Tại sao phải cười hả mẹ?”. Nàng ôm lấy con, hôn lên vết chàm,
nước mắt ứa ra nơi ấy. Con bé giống hệt con trai của Lê Nguyên ở ánh mắt, sóng
mũi và cả đôi môi hơi trễ xuống.
“Mẹ
ơi, con không thích ở với mẹ Mai, con chỉ muốn ở với mẹ thôi…”. Nàng im lặng.
Hai mẹ con đi vòng quanh gốc lộc vừng già đang đổ lá. Con bé hơi rụt rè, đi sát
bên mẹ.
“Mẹ
ơi, mẹ Mai nói bố con là một người rất giỏi…”
Nàng
bối rối, nắm chặt tay con. Tránh câu trả lời khi hỏi con có muốn ăn kem không?
Mắt con bé thoáng vui khi nhìn thấy cây kem ốc quế.
“Mẹ
ơi, con muốn về với mẹ…”. Con bé bắt đầu khóc, cây kem ốc quế tan chảy, vữa vỏ,
tràn xuống ướt tay. Khóe mắt ngập nước… Nàng cúi xuống, gần như quỳ, thì thầm…
“Mình
sẽ về nhà chứ… Nhà mình mà…”
Con
bé nhoẻn miệng cười. Nàng ngẩn ngơ trôi đi trong nụ cười thiên thần. Nàng nhắn
tin: “Anh, con bé đã cười…”. Trước khi gởi đi nàng chợt giật mình khi dội trong
đầu những tin nhắn lặp đi lặp lại bất kể chuyện gì xẩy ra với nàng, bất kể thời
gian bao lâu: “Tí nữa anh sẽ liên lạc lại…”. Nàng bấm “hủy” rồi nhét sâu điện
thoại vào túi xách, nhẩy chân sáo theo con trên vỉa hè. Hai mẹ con cười vang,
tiếng cười xao động mặt Hồ Gươm một chiều mùa thu vội vã.
Nguyễn Thị Việt Hà (Cà Mau)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét