Buổi sáng của một cô gái 25 tuổi như tôi thường bắt
đầu khá rệu rã và mệt mỏi. Bởi đi kèm với một ngày mới bao giờ cũng là bộn bề
công việc, những nỗi lo lắng không tên và thứ cảm xúc bộn bề kéo dài từ ngày
cũ. Tuy vậy, những buổi sáng mùa xuân tôi thường dậy rất sớm để thảnh thơi lượn
chợ hoa lúc đất trời còn ướt hơi sương. Thú vui ấy tôi có được từ hồi còn là
sinh viên đầy mơ mộng, chưa bị bao toan tính đời thường làm mờ lấp đi những
mảng màu tươi đẹp của tâm hồn. Phố chợ hoa quen thuộc, nơi lần đầu tiên tôi gặp
anh, lắng nghe được rất rõ những rung động của lòng mình. Để rồi cứ chờ đợi một
người đến từ những mùa xuân năm trước…
Anh bảo anh đến từ V. V là một cái tên viết tắt về một
vùng đất nào đó mà trong những ngày tháng ngắn ngủi bên nhau tôi còn chưa kịp
hỏi. Anh đến cùng chuyến xe chở đầy hoa phong lan, loài hoa mà tôi rất thích. Chợ
hoa tết năm ấy khá nhộn nhịp, người mua nhiều mà người chỉ ngắm xem cũng không
phải ít. Trong lúc nhà nhà còn chìm trong giấc nồng mà có từng ấy con người
thức dậy, đi giữa tiết trời buốt lạnh sương sớm chỉ để ngắm hoa nghiệm ra là
một điều đáng quý. Nếu không dậy sớm, không thong thả dạo khắp chợ hoa sẽ không
thấy được những phút yên bình đáng quý của thành phố lúc bình mình. Mà nếu không
nhanh, những giây phút ấy sẽ trôi vào ồn ào phố xá, tấp nập xe cộ và những toan
tính của con người.
Chợ hoa năm ấy đẹp, hoa khắp nơi chở về, đủ các loại
hoa của mùa xuân, kể cả những loại hoa tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Trong lúc
tôi đang lúi cúi chọn hoa thì anh từ đâu xuất hiện, giọng vui đùa:
- Chào người đẹp tóc rối! Em cứ quanh quẩn ở đây người
khác tưởng em là một bông hoa lại chọn mua nhầm thì chết đó.
- Thế thì càng tốt chứ sao. Em đang buồn với thân phận
hoa không có chủ đây.
- Vậy à? Nghe thế anh cũng muốn mua quá mà sợ không đủ
vốn.
- Lo gì. Riêng anh nếu có mua thì chỉ cần trả cho em
một ngôi nhà với khu vườn tràn ngập hoa phong lan. Như thế là quá hậu hĩnh rồi.
- Em nhớ đấy nhé!
Tôi cười:
- Chỉ sợ anh tiếc hoa mà không đổi lấy người thôi.
Đó là một buổi sáng tràn ngập hoa trong lòng người,
khi đó tôi còn là cô gái 22 tuổi nhiều nhiệt huyết và mơ ước. Tình yêu đối với
tôi lúc đó cũng hoàn toàn trong sáng, không một chút toan tính nào. Yêu là yêu,
không cần biết người ta có yêu mình không, không cần biết tình yêu đó có đi đến
đâu được hay không. Tôi yêu người bán hoa lan, yêu cái nụ cười đẹp đến thánh
thiện, yêu hết thảy những lời anh thốt ra. Giống như một kẻ mù quáng choáng
ngợp trước thứ ánh sáng kì lạ mà mình vừa nhìn thấy. Anh khác hẳn những người
con trai tôi gặp gỡ hàng ngày. Ở anh toát ra sự ân cần, chu đáo tạo cho tôi cảm
giác bình yên đến kì lạ. Mỗi buổi sáng được anh dẫn đi xem những chậu hoa, tôi
có cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới cổ tích trong những câu chuyện
bà thường hay kể khi tôi còn nhỏ.
Những lúc vãng khách, anh để gian hàng hoa lại cho
nhân viên trông coi. Anh đèo tôi trên chiếc xe đạp dạo loanh quanh phố phường,
tìm cho được một cửa hàng tạp hóa vẫn còn bán kem khi tiết trời lạnh giá. Chúng
tôi cùng cắn chung que kem buốt lạnh, cảm nhận hơi ấm qua từng cái nắm tay và
thấy tim mình hình như đang yêu. Rộn rã. Cũng có lần anh ghé qua kí túc xá,
chơi vui vẻ với bạn bè tôi, cùng gặp gỡ và đàn hát trong một buổi sinh nhật nào
đó. Anh sửa lại cho tôi cái bàn học, chôn lại cọc căng dây phơi quần áo ngoài
sân thượng. Dạy tôi cách chăm sóc vài chậu hoa mà các anh chị khóa trước để lại
dọc hai bên thành hành lang mênh mang gió. Anh đến khuấy động cuộc sống của tôi,
khiến một ngày đối với tôi thêm phần mong chờ, háo hức.
Nhưng mùa hoa tết kéo dài không bao lâu, rồi cũng đến
lúc anh phải ra đi. Chỉ có điều anh ra đi khi không kịp chào tôi một tiếng dù
tôi đã trao cho anh tất cả những gì quý giá nhất của một người con gái. Khi tôi
đến chợ hoa, chỉ thấy còn lại xác xơ hoa lá rụng rơi. Nghe mấy người dân hai
bên đường nói đây vốn là chợ hoa tự phát nên bị công an phường giải tán vào lúc
mờ sương. Hôm đó tôi đã đạp xe đi rất nhiều ngõ phố trong thành phố, chỉ để tìm
một góc chợ hoa quen thuộc, một khuôn mặt thân thương để biết rằng có một lời
hứa không bay theo gió. Nhưng tôi chẳng tìm thấy gì ngoài khoảng trống heo hút
gió trong lòng…
*
* *
Khi tôi vẫn còn thói quen chăm dậy sớm vào mùa xuân để
đánh thức những chợ hoa tết trong thành phố. Khi tôi vẫn còn giữ lại trong lòng
mình một lời hứa đã thành một vết cứa đủ sâu khiến lòng tôi đau khắc khoải mấy
năm dài. Khi mỗi hoàng hôn tôi vẫn còn hay thắc mắc “V là đâu?” thì Quang đã
thầm lặng đi bên đời tôi tựa như một chiếc bóng. Quang hơn tôi nhiều tuổi, anh
mang khuôn mặt dày dặn gió sương và nỗi buồn luôn đọng sâu trong đáy mắt. Tôi
quen anh tình cờ trong một ngày chán chường, ngồi cafe cả buổi. Anh cũng cafe
một mình, thế là quen nhau từ đôi ba câu chuyện phiếm đời thường chẳng ăn nhập
với nhau. Tôi nhìn sang ngôi nhà nhiều hoa đối diện và bảo:
- Em cũng muốn có một ngôi nhà nhiều hoa. Em muốn chấm
dứt những ngày tháng mệt mỏi. Em muốn mỗi khi tỉnh dậy sau một giấc trưa sẽ có
một không gian để hít thở. Em ghét bầu trời nơi mình đang ở, nó bé xíu. Bé đến
nỗi em không nhìn thấy nổi mơ ước, năng lực và nhiệt huyết trong tim mình.
- Em có thích thành phố này không?
- Không! Còn anh?
- Anh nghĩ là đã đến lúc mình muốn chạy trốn nó rồi.
- Bằng cách nào vậy? Chỉ cho em với.
- Anh sẽ chỉ nói về tương lai với người con gái của
riêng anh thôi. Vì vậy anh sẽ nói cho em biết, khi nào ta yêu nhau.
Tôi nguýt anh, miệng lẩm bẩm:
- Đúng là… Người đâu chẳng đứng đắn tẹo nào.
Anh cười. Tôi giật mình vì nụ cười thánh thiện ấy.
Hình như tôi đã gặp và giấu nó ở đâu trong một phần kí ức của mình. Tôi bỗng
nhiên thấy sợ những người đàn ông có nụ cười thánh thiện. Bởi tôi sợ mình bị mê
hoặc rồi sẽ lại bị bỏ rơi không một lời từ biệt. Lại có những khoảng trống
trong tim kế tiếp nhau, mà tôi thì không còn đủ lãng mạn, không đủ thương yêu
để lấp đầy. Thế nên tôi luôn giữ khoảng cách với Quang dù thi thoảng hai người
vẫn ngồi cafe chuyện phiếm. Vẫn nói với nhau và những mơ ước đứt rời. Cũng đôi
khi alo gặp nhau thôi, chẳng để làm gì, ngay cả nhìn nhau một cái xem chừng
cũng là mệt mỏi. Tôi hỏi Quang:
- Anh đã từng hứa với ai điều gì đó hay chưa?
- Hình như là có.
- Hình như? Sao lại hình như?
- Lâu quá rồi. Ngay cả bản thân mình của những ngày đã
qua anh còn không nhớ. Tâm trí đâu để nhớ về một lời hứa bâng quơ. Ngày hôm nay
thì chỉ nên biết những gì của thực tại mà thôi.
Lòng tôi chùng xuống, cay đắng bẽ bàng như thể cái lời
hứa năm nào không phải là của người cũ mà từ chính miệng Quang thốt ra. Hay là
Quang đã chạm vào điều sợ hãi mong manh mà bấy lâu nay tôi nâng niu, cất giữ.
- Kể cả lời hứa ấy có làm tổn thương một tâm hồn. Kể
cả cho dù vì lời hứa bâng quơ của anh mà có một người mong ngóng, đợi chờ suốt
những tháng năm dài thì cũng không có gì quan trọng đối với anh sao?
- Em có biết đàn ông… có những người đã từng ném qua
cửa sổ cuộc đời bao nhiêu lời hứa để rồi quên bẵng hay không?
- Và anh là một trong số đó?
- Không hẳn. Anh không làm tổn thương ai cả. Anh nhớ
những lời hứa của mình làm gì khi người ta đã quên đi? Cuộc sống là phải học
cách chấp nhận như thế đấy. Người ta không nhớ thì mình cứ giữ mãi vết thương
ấy làm gì. Phải biết cách tự chữa lành những vết thương lòng chứ.
Tôi trả lời đắng đót:
- Nói thì dễ lắm. Nhưng trong tất cả những thứ phải
quên thì quên một con người là điều khó nhất.
- Anh biết!
Khi đi đâu
cũng nghe mọi người giục “Lấy chồng đi thôi” thì tôi đã 27 tuổi. Bạn bè cùng
trang lứa đa phần đã êm ấm chồng con, thi thoảng điện thoại cho nhau thấy tiếng
trẻ con khóc ở đầu dây bên kia. Thấy tiếng bạn mình ầu ơ ru con mà thoáng giật
mình, thoáng nhen nhóm nên cái khét thèm được ẵm bồng, nựng nịu. Khi đó, người
của mùa xuân năm cũ ở đâu? V là đâu?
Tôi đã mệt mỏi không còn muốn hỏi những câu hỏi cũ.
Tôi bắt đầu nghĩ về những người quen thuộc vẫn tồn tại quanh mình. Nghĩ xem
thực sự mình muốn gì và chờ đợi điều gì? Nghĩ xem đã đến lúc kết thúc những
viển vông không đích đến hay chưa? Khi tôi nói với Quang tất cả những điều đó
thì anh bảo:
- Hãy nghĩ một chút về chiếc bóng luôn đi theo em nhé!
Tôi cười héo hắt.
* * *
Tôi nhận lời lấy Quang vào đúng mùa xuân. Thế nên việc
đầu tiên khi đi chợ hoa mùa xuân là chọn mua hoa cưới. Tình cờ gặp lại người
của mùa xuân năm cũ. Vẫn là nụ cười thánh thiện trên khuôn mặt đã nhuốm chút
bụi bặm, phong trần. Chúng tôi nhìn nhau tuyệt nhiên trong tôi chẳng có chút
cảm xúc gì. Thế mà trước đây tôi cứ nghĩ, nếu gặp lại anh một lần nữa trong
cuộc đời chắc tôi sẽ đau đớn đến vật vã, sẽ dày vò, níu kéo rồi sẽ là hạnh
phúc… Vậy ra bấy lâu nay tôi cứ chờ đợi một người mà không biết rõ là tôi còn
yêu người ấy hay không. Chờ đợi giống như đã được lập trình hay là ảo tưởng về
thứ hạnh phúc ban đầu là quá lớn? Lớn đến mức không biết nổi chính trái tim
mình đang cần gì nữa…
Anh giúp tôi chọn hoa cưới. Nhẹ bẫng như thể chúng tôi
chưa một lần thề hẹn. Như thể không có một buổi sáng nào đó anh tan biến như
cơn gió còn tôi thì mải miết kiếm tìm. Như thể không có những ngày tôi nhớ anh
đến cồn cào ruột gan. Như thể tôi chưa từng chờ anh ba năm dài đằng đẵng. Tại
sao?
Quang nói sẽ mua cho tôi một ngôi nhà đủ rộng để tôi
trồng thật nhiều hoa, bốn mùa hoa rực rỡ. Chúng tôi bắt đầu thích nói về những
đứa con sẽ ra đời trong tương lai. Đứa làm bác sĩ, đứa làm giáo viên, đứa theo
nghề cha làm dược… Quang nói sẽ sinh 11 đứa con. Tôi cười bảo:
- Đủ để thành lập một đội bóng à?
- Không phải! Để sau này về già hai vợ chồng chỉ việc
nhớ tên con thôi cũng đủ thấy hạnh phúc rồi.
- Thế thì tết đến sẽ là 11 bộ quần áo mới, 11 phong
bao lì xì, còn những lời mè nheo, vòi vĩnh thì không đếm xuể. Mà quan trọng là
em và anh không có 11 cánh tay và chắc cũng không đủ tiền để đáp ứng từng ấy
thứ nhu cầu của chúng.
- Anh chỉ sợ em sinh không nổi 11 đứa thôi. Ôi chao!
Sao mà anh thèm tiếng trẻ con quá thể! Hai đứa mình cưới nhau nhanh nhanh thôi
em ạ. Xuân rồi…
Nghe từng lời Quang thốt ra như những tiếng reo vui! Ngoài
kia người người nô nức nào đào mai, quất cảnh, nào quần áo mới xúng xính đón
xuân. Người ta chờ mùa xuân đến mà gặp gỡ mà hò hẹn, mà nói với nhau về bao
điều tốt đẹp còn đang chờ phía trước. Ừ thì mùa xuân đã về! Ừ thì ta đã thôi
không còn nhớ thương người của mùa xuân cũ.
Vũ Thị Huyền Trang (Hà Nội)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét