Mưa rả rích, nghiêng mình rũ những giọt cuối cùng rồi tạnh hẳn,
để lại mảng màu xám, trắng trên vòm trời quang tạnh. Mây vội vã trải tà áo mờ mờ
thấm khô những tàng cây đọng nước mưa, hong làn gió chiều phớt qua nghe mát lạnh.
Bất chợt ôm nhẹ đôi vai.
Mảnh sân trước nhà lễnh loãng trong hơi mưa còn sót lại. Ngồi
bên thềm trông ra khoảng sân ướt đẫm, nghe lòng ngân lên những nốt nhạc nhẹ
nhàng, như khúc dạo chiều mưa do tim mình sáng tác. Bao giờ cũng thế, thời gian
như ngưng tụ, thành khối trong veo, khiến mọi vật cũng như bất động. Bâng
khuâng đứng trước khung cảnh pha màu xám và trắng, thêm những nét mờ nguệch
ngoạc in trên nền trời. Chiếc lá mỏng manh, rơi nghiêng theo cơn gió thoảng qua
khiến cho nỗi buồn mơn man ấy thấm vào lòng. Ta nghe sầu đong trong đôi mắt,
nghe điều gì đó mơ hồ không thành tên. Cảnh vật đan cài vào làn khói thơm mùi
ngai ngái của ai đốt cỏ len lỏi từ xa, tự hỏi có phải mắt mình cay?
Ngẩng lên nhìn những tia sáng còn sót lại kéo về phía chân
trời, gom thành dải màu thoang thoáng xa xăm. Một chú chim nhỏ đương giang
cánh, vẽ từng vòng trên nền trời, có lẽ đang tìm đường về tổ ấm. Nhịp bay có vẻ
hối hả, thảng thốt khi bóng chiều bắt đầu rút vội, nhá nhem liếm dần đằng góc
trời. Ta vội vàng chạy theo nó, đánh rơi nỗi buồn rải rác bên đường.
Cánh chim như nặng dần, lượm lặt lác đác từng mảnh sầu mà
mưa bỏ quên khi trước. Quẩn quanh thêm đôi chút, rồi vút về phía chân trời, chỉ
còn lại chấm nhỏ hòa vào màn đêm đang thức giấc.
Trúc Giang (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét