Mưa giăng thị trấn vô thường
Cho xuân thêm nụ người thương lấy người
Trăng Trường Thi vỗ sóng đời
Tình quê tha thiết ru hời nao nao
Bây giờ phố xá lao
xao
Dòng thơ tứ hữu lẫn vào trong trăng
Người xưa khuất bóng xa xăm
Nắng mưa nhân thế thôi đành phôi pha
Kiếp người bọt trắng khơi xa
Phận như cánh mỏng đường tà còn chi
Vẫn là lối cũ người đi
Một mình lặng lẽ cầm thi họa buồn
Mưa giăng thị trấn vấn vương
Hồng trong đôi má người thương ráng chiều
Nghiêng tay hứng giọt nét yêu
Mùa xuân đã đến diễm kiều phố xưa !
BẠN CŨ
Bây giờ bạn đã làm quan
Còn tôi như ánh nắng tàn trong mưa
Thương nhau đừng có a dua
Đường trần vinh nhục bốn mùa ngược xuôi
Thơ tôi, bạn đã đọc rồi
Một nguồn ngây dại cõi người cõi ma
Tôi đi về phía phong ba
Đời là thế đấy cười khà như không
Trở về trường cũ mà trông
Bạn bè ơi, chỉ thấy lòng trống hoang
Bao năm người mất người còn
Dốc đời thăm thẳm lối mòn rộng hơn
Gẫm từ gốc rạ mà nên
Tình người muôn thuở vượt trên tầm thường
Mưa giăng lạc nẻo giọt buồn
Đục trong rất thực tận cùng bạn ơi!
NHỚ EM
Dòng sông chảy xiết thương bờ
Trải qua mưa nắng con đò thủy chung
Một ngày em bước theo chồng
Để cho con nước xuôi dòng nhớ em!
Thế rồi ba vạn ngàn đêm
Em về anh ngỡ qua miền chiêm bao
Giận sao con nước ngày nào
Nụ hôn hun hút lao xao nắng chiều
Giật mình nghe tiếng cuốc kêu
Em là tia nắng phiêu diêu đường trần
Qua rồi một thuở gian truân
Nhớ xa rồi lại nhớ gần em ơi!
Đẹp sao ngày ấy một thời
Dòng sông bến nước làn môi thơm nồng
Trái tim sôi nổi bềnh bồng
Dòng đời xuôi ngược nợ lòng trả vay
Anh đi về phía không nhau
Giấu sao nỗi nhớ vào màu thời gian
Trăng khuyết rồi lại trăng tàn
Coi như một thoáng bẽ bàng nghe em!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét