Kiếp sau xin chớ làm người
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo
(NGUYỄN CÔNG TRỨ)
Nhìn lại đời mình, đôi lúc hoang mang
Quê má rách, ngọn cuồng phong xẩm mặt
Đời gió cát…
Về đâu em gánh chiều hiện thực
Mình lội cơn mơ sấp ngửa làm người.
.
Nhìn lại đời mình, thương lắm người ơi!
Mưa và nắng chứa chan…
Lúc cúi mặt lội đời mót tuổi phù du
nuôi
tình non nước.
Khi ngửa mặt truy hoan niềm thơ bất bạt
Buồn di cư theo cái vạc, cái cò.
.
Nhìn lại đời mình thuở rơm rạ co ro
Rét buốt óc con trâu già nhai mưa nguồn cội
Quê khuya khoắt thầm ngọn nhang luống tuổi
Ngui ngút lời ru… Con hạc đầu đình.
.
Vọng ngày xưa, tôi độc rượu nghiệm sinh
Tàn lửa xót hừng đêm mưa cố xứ
Đôi khi nhớ…
Nhiều lúc quên…
Tôi là thằng trai đất quê nghèo… ứ hự
Nổi hứng buồn, cắc cớ vọng tình ai.
.
Tương tư bạt gió xứ người,
Cầm cơn say đứng giữa trời, mời trăng!
Chong cuộc nghìn trùng

Chợt buồn vì mình không thể quên để xóa nhòa tất cả
mà cầm hương một tình yêu nhân thế.
Về thôi em, trăng không tròn tận đêm
như mình đã khuyết từng hơi thở
Bốn nghìn năm ở trọ tình người.
.
Về thôi em,
ru gì xa xôi mà em khóc
nước mắt không thể thay lời tình biệt
.
Về thôi em…
Thương lắm cõi người.
.
Về thôi em,
cầm chi mấy giọt tình rơi
Bể dâu không cần ai đâu
Bể dâu chăng chớ…
.
Về thôi em, hắt cơn đau đời qua mùa nghiệt ngã
Nâng chén phù vân đối diện cuộc phù trầm.
.
Về thôi em… Làm gì có trăm năm mà em khóc!
Rượu nghìn trùng chong cuộc nghìn trùng ai.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét