Đất trời đang rạo rực bước vào thềm xuân. Ôi, cái nỗi nhớ quê sao mà da diết nặng lòng! Nhớ hết, nhớ đến xót xa! Với tôi, cảm giác ấy lại đến khi mình đã gần sáu mươi tuổi đầu phải ăn tết xa quê gần bảy trăm cây số. Cái làng Cây Bông (Nhơn Khánh, An Nhơn, Bình Định) nằm giữa hai nhánh sông Côn, nơi tôi đươc sinh ra và lớn lên mãi mãi là nơi đẹp nhất, ân tình sâu nặng nhất của đời tôi, dù tôi có rày đây mai đó trôi dạt đến phương trời nào cũng thế. Bởi nơi đó là nơi chôn nhau cắt rốn của tôi, có mẹ cha tôi lam lũ, tảo tần, vất vả nuôi chín anh em tôi ăn học theo chiều dài năm tháng cuộc đời. Và, làm sao có thể quên được những đêm giao thừa, bạn bè chúng tôi tụ hội về một ngôi nhà nhỏ ngả ba chợ Cây Bông với những cây đèn bạch lạp sáng lung linh, nào rượu, nào đàn, nào bánh tét, bánh in… đàn hát, ngâm thơ cho đến gần sáng mới về nhà. Và như thế, mỗi độ xuân về, chúng tôi lại khát khao được gần bên nhau, kể cho nhau nghe bao chuyện buồn vui sau những ngày lo toan của cuộc sống. Rồi, trong những ngày xuân, lại dắt dìu nhau trên con đường làng, đến thăm bà con lối xóm, uống ly rượu xuân ngọt nồng tình nghĩa quê hương. Ăn tết xa quê vì cuộc mưu sinh mới thấy thèm thấy nhớ một đòn bánh tét, một cái bánh chưng, một miếng gừng cay của gia đình gửi cho, mới thấy nó quý đến dường nào cái hương vị quê ngày tết, làm cho ta không còn cảm thấy lạnh lòng.
Tết quê ơi, ta mãi nhớ những chuyến xe ngựa đầu năm được trang trí đủ sắc màu của các chùm bong bóng từ Cây Bông xuôi về thị trấn Bình Định rủ nhau chơi hội chợ xuân, đánh cổ nhơn, xem đánh cờ người… Có thể nói, dù là kéo xe nhưng phần lớn những chú ngựa đó đều có tên tuổi trong làng đua, và làng tôi nổi tiếng là làng xe ngựa. Không phải riêng chúng tôi mà nhiều thế hệ ở Cây Bông đều lớn lên từ hạt gạo xe ngựa. Ba tôi từng là quán quân trong một cuộc thi đua ngựa ở tỉnh vào những năm 50 của thế kỷ trước. Những tay đua ngựa trong và ngoài huyện gọi ông là “tráng sĩ”, bởi ông rất giỏi khi lên lưng ngựa, và dù con ngựa đó chứng cỡ nào ông cũng trị được. Tết này ông vào tuổi tám mươi lăm. Ông rất cần có tôi vì tôi là con trai trưởng. Ông thương tôi vì đời tôi quá lận đận và quá nghèo. Những ngày giáp tết, ông không nỡ hỏi, tết này con lại không về sao, bởi ông không muốn làm tôi bị tổn thương, không muốn khơi nỗi đau thèm khát vì không được hưởng cái tết quê yên bình. Riêng tôi luôn nhớ, kính trọng ông cùng người phụ nữ đã gần sáu mươi năm chung thủy với ông, nuôi chín đứa con lớn lên từng ngày, đó là má tôi. Là con gái đất Thành, xinh đẹp- nhưng phải nói rằng bà rất chịu thương chịu khó và rất giỏi từ chuyện đồng ruộng cho đến bán buôn, nhất là bà chuẩn bị những món ăn ngày tết.
Sài Gòn không thiếu gì đặc sản các vùng miền và của nhiều nước trên thế giới, nhưng tôi vẫn thèm cái món bì hay còn gọi là tré do má tôi làm, ngon đến mức đâm ghiền. Tôi được biết là nó được làm từ tai mũi heo đem luộc, lấy hạt mè, hạt tiêu củ riềng làm gia vị chính, lấy lá ổi bọc lại, ngoài cùng là rạ, lấy lạt tre buộc như đòn bánh tét, khoảng ba ngày là ăn được. Mấy anh em tôi ăn sáng vào những ngày tết, đứa nào cũng thích món này, nhất là dùng bánh tráng cuốn nó với rau sống, dưa leo và củ kiệu. Ngó đi ngó lại, mới đó mà đã gần đến tết rồi! Làng Cây Bông của tôi ơi, sao mà tôi nhớ, nhớ đến nao lòng!… Một chút se lạnh của những ngày cuối đông. Thành phố Hồ Chí Minh rộn rã, tưng bừng như mùa xuân đang đến sớm với bao sắc màu quyến rũ, nhưng không hiểu vì sao trong tôi vẫn đắm chìm cái nỗi nhớ tết quê của làng tôi, cái làng Cây Bông nhỏ bé rất đỗi thân thương của cuộc đời mình.
Nguyễn Hữu Duyên
Tùy bút thật hay...
Trả lờiXóaCảm ơn bạn Như Phương đã ghé thăm và chia sẻ!Chúc vui!
Trả lờiXóaĐọc bài tùy bút, tôi cũng thấy nhớ Cây Bông quá! Chắc tết này thế nào cũng lên thăm NK, rủ anh em văn nghệ trên đó đến nhậu tại quán gió bên cầu Phụ Ngọc. Hay là chờ sau tết có Hữu Duyên về, rồi mình sẽ hẹn gặp nhau ở NK nhé!
Trả lờiXóaKhoảng nửa cuối tháng giêng , thế nào tôi cũng làm một chuyến "hành phương nam". Nhớ quá rối! Sao nhớ nhiều nơi, nhiều người vậy nhi?
Chúc HD khỏe, và dù có nhớ Cây Bông đến cháy lòng, cũng phải vui với SG trong những ngày Tết nhất!
Thân quý,
NH
Chào anh NH,HD rất cảm ơn vì những chia sẻ của anh. Đỗ Trung Quân đã từng viết " Quê hương là chùm khế ngọt...". Và ta hát bài hát ấy khi xa quê, mà tết lại không về được, mới thấy lòng ta quặn thắt, xót đau... Ở đó có tất cả, vì đó là cội nguồn của đời ta mà! Chúc anh vui, và hẹn gặp nhau tại Cây Bông sau Tết nhé! Mến!
Trả lờiXóaKảm ơn bạn đã cho tôi được biết về một cái tết ở Sài Gòn, tình cảm tha thiết với quê hương đã làm nao lòng những người xa sứ đó bạn à, có lẽ tết này mình cũng vào ăn tết trong Sài gòn để cảm nhận được sâu hơn bài viết của bạn, chúc bạn và gia đình luôn vui và thật hạnh phúc nhé
Trả lờiXóaBạn ơi, khi mình không còn trẻ nữa mà phải ăn Tết xa quê vì cuộc mưu sinh thì xót lắm. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và chia sẻ. Chúc bạn sức khỏe và nhiều niềm vui. Mến!
Trả lờiXóaNHỚ
Trả lờiXóaNhớ thương da diết muôn trùng
Dẫu bao ngăn cách thủy trung mặn nồng
Hương quê thơm ngát trong đông
Nâng niu ôm chặt tấm lòng tha phương
TV
Cảm nhận cùng anh, một mối tình quê thật thắm thiết mặn mà
Chào Tường Vi,
Trả lờiXóaSự cảm nhận của bạn thật sâu sắc. Những dòng của bạn viết thật đằm thắm và diu dàng. Cảm ơn bạn đã đọc và chia sẻ chân tình. Hương Quê Nhà cũng rất mong bạn sẽ thường xuyên ghé thăm và góp ý cũng như cộng tác với trang viết này. Chúc bạn vui, khỏe! Mến!
Đọc bài tùy bút, em cãm nhận được lòng của những người con xa xứ hướng về quê nhà. Quê hương đúng là nơi đã giữ của chúng ta bao kỉ niệm, vui buồn không thể nào quên. Bài viết cảm động.Em gởi anh mấy câu thơ như một sự chia sẻ.
Trả lờiXóaRồi mỗi chiều
mẹ lặng lẽ vào ra
Con chưa về, nhưng mẹ hoài ngóng đợi
Nơi phố thị : Đèn muôn mầu rực rỡ
Có lúc mơ màng – con quên mẹ, mẹ ơi!
Trời vào đông gió bấc dạt mưa sa
Mẹ vẫn đợi
chờ con nơi ngỏ nhỏ
Nước mắt nhòe mi
lòng con cay xé
Chỉ biết thầm thì
hai tiếng : Mẹ yêu!
tình cảm của những người con xa xứ lúc nào cũng như trực trào khi thoáng mùi hương Tết. Em cũng xa quê, xa gia đình...cứ thấy Sài Gòn nhộn nhịp thay sắc thì trong lòng như có cái gì se thắt tim mình....
Trả lờiXóaChào Minh Nguyệt,
Trả lờiXóaCảm ơn em đã chia sẻ sự cảm thông đối với những đứa con xa xứ đau đáu một nỗi nhớ quê khi tết đến xuân về.Bài thơ em viết về mẹ thật thấm thía ân tình. Chúc em khỏe, vui! Mến!
Chào haudau84,
Trả lờiXóaVâng, "...cứ thấy SG nhộn nhịp thay sắc thì trong lòng như có cái gì se thắt tim minh...". Biết bao giờ nói hết nỗi niềm của người con xa xứ, phải không bạn?! Chúc bạn vui, khỏe! Mến!
Thương lắm quê nhà, thương Tết quê
Trả lờiXóaCách xa mấy núi vẫn mong về
Hương quê phảng phất trong làn gió
Đầu làng chân chạm ngỡ trong mê...
Chào Romi, cảm ơn bạn đã đọc và chia sẻ! Chúc bạn khỏe, vui!
Trả lờiXóaCảm ơn những cảm xúc đẹp về làng (làng của chúng ta). Hòa Văn (Quảng Nam)
Trả lờiXóaChào Hòa Văn,
Trả lờiXóaCảm ơn bạn đã ghé thăm, chia sẻ và động viên. Chúc bạn khỏe, vui!
Tùy búT:NHỚ LẮM TẾT QUÊ ƠI của Hữu Duyên cho mình thấy thêm một mảng màu đẹp trong bức tranh đẹp của quê hương An Nhơn và càng yêu quê mình hơn.Nhớ bạn nhiều.
Trả lờiXóaCảm ơn Tân đã ghé thăm. Quê hương mà! Rất nhớ! Sau Tết mình về sẽ chia sẻ nhiều hơn. Chúc Tân và gia đình sức khỏe, hạnh phúc! Mến!
XóaTrang Hương Quê Nhà - nói chung - và bài Nhớ lắm Tết Quê ơi - nói riêng - của bạn HỮU DUYÊN đã gợi nhớ biết bao kỹ niệm thân thương ở Quê Nhà...Nhớ nhất là những ngày Tết cổ truyền của dân tộc Việt Nam. Tôi đã rướm nước mắt khi có 1 cái Tết phải xa Quê Nhà hơn nửa vòng Trái Đất. Hình dáng Mùa Xuân trong lòng tôi - lúc ấy - chỉ là hình chữ nhật của TV hay Laptop...nên tôi rất thông cảm nỗi nhớ Tết Quê của bạn HD ở tuổi lục tuần...! Cảm ơn bạn HD về bài viết rất hay này...!
Trả lờiXóaCây Bông hình ảnh Quê Nhà...
Khi xem tùy bút: Như là rất thân...!
Chào bạn Lam Sơn,
Trả lờiXóaMình rất xúc động khi đọc những dòng comment của bạn, vì qua đó đã động viên mình rất nhiều. Rất mong bạn thường xuyên ghé thăm và cộng tác với Hương Quê Nhà để trang viết này ngày càng phong phú, đa dạng. Năm mới, chúc bạn sức khỏe, vạn sự như ý! Thân mến!
Dù đi đâu về đâu, Tết đến xuân về luôn gợi cho ta cái cảm giác nhớ về quê, nơi tuổi thơ êm đềm gắn bó cùng gia đình, làng xóm..
Trả lờiXóaCảm ơn em đã ghé thăm và chia sẻ! Mến!
Xóahay lắm bạn ơi !
Trả lờiXóaCảm ơn bạn đã ghé thăm và động viên! Thân mến!
XóaChú Hữu Duyên nhà ở cây bông là đoạn nào nhỉ? cháu cũng ở cây bông và đã xa quê 20 năm rồi.
Trả lờiXóaCháu cho số điện thoại, chú sẽ nói rõ hơn cho cháu biết. Chúc cháu khỏe!
Trả lờiXóaBài tùy bút hay mà ý ngĩa thật đó bác ơi, công nhận 2 bác cháu mình sống tình cảm như nhau. Xa quê chưa lâu nhưng nỗi nhớ quê nhớ gd bạn bè và người thân cứ da diết mãi nhất là những kỉ niêm gắn bó của tuổi thơ nữa. Không riêng gì dịp tết mà ngày thường người con xa quê nào cũng luôn hướng về quê hương mình bác nhỉ, thôi bác cháu mình cố gắng làm ăn cho chóng giàu rồi về quê bác nha. Chúc cho blog của bác được nhiều bạn đọc yêu mến hơn,và chúc sk cả gd bác nhé!
Trả lờiXóaChào cháu,
XóaBác cảm ơn cháu đã ghé thăm và chia sẻ. Chúc cháu viu, khỏe, công việc ổn định! Thân mến!