- Nếu có một điều ước
trở thành hiện thực thì em sẽ ước mơ gì?
- Ước được một lần sống cho
riêng mình mà không sợ làm tổn thương đến người thân. Ước được một lần trả tự
do cho cảm xúc yêu thương mà không sợ ai phán xét và cũng không phải phán xét
chính mình… Còn anh ?
- Anh ước được một lần đi
đến tận cùng cảm xúc yêu thương với em. Ước được sống một ngày bên em với tất
cả yêu thương… háo hức và đam mê… của cả trăm năm… gộp lại…
...
- Em! Anh chờ đợi em đã quá
lâu rồi.
- Xin anh…
- Hãy đến với anh đi! Mình
sẽ thực hiện điều ước. Em! Mười năm rồi!
- Xin anh đừng vậy mà…
Cách xa hàng mấy trăm cây
số, Vĩnh vẫn nghe rất rõ tiếng nấc nghẹn của San. Luôn là sự day dứt, trăn trở.
*
Vĩnh gặp San tại một đợt hội
thảo. Ấn tượng đầu tiên về San là cái hiền lành, khép nép khiến Vĩnh thấy
thương hại. Trong đêm liên hoan chia tay, San ngồi ở một góc khuất, e dè. “Sao
không ra nhập cuộc vui cùng anh em hả cô bé?”. “Em… hơi đau đầu”. Vĩnh
nhận ra mặt San đang đỏ ửng, có lẽ vì cốc bia không từ chối được ban nãy. “Đi
với anh đến chỗ này em sẽ thấy dễ chịu ngay”.
Vĩnh đưa San ra biển. Trăng
đầu tháng hanh gầy. Biển vắng. Những đôi tình nhân đã lần lượt rời chỗ hẹn. Chỉ
còn lại sóng khẽ rì rào đủ nhường không gian cho tiếng cười trong veo, nhảy
nhót sau chân Vĩnh.
- Sao không đi ngang hàng
cùng anh?
- Em thích đi theo chiếc
bóng của anh.
- Làm chiếc bóng của anh
chứ?
Tiếng cười bỗng ngưng bặt.
Sóng cũng thôi rì rào… Vĩnh cầm lấy tay San. Một cái rụt nhẹ… lưng chừng… và
rồi hơi ấm dần lên, mềm mại, dịu dàng trong bàn tay Vĩnh. Biển hát lời của thơ
nhạc.
*
Vĩnh hay ra biển hơn. Những
lúc kết thúc công việc căng thẳng. Những đêm trăng đầu tháng hanh gầy. Với
Vĩnh, biển giờ đây không chỉ có sóng mà còn có tiếng cười trong veo dễ mến, có
cái rụt nhẹ của bàn tay khiến Vĩnh muốn nắm giữ chặt hơn, có cái e ấp dịu dàng,
tin cậy của người con gái khiến Vĩnh muốn trân trọng và giữ gìn, có câu chuyện
San kể bên ghềnh đá về chàng trai chăn cừu và cô chủ nhỏ một đêm trên đỉnh núi
dưới đám cưới của những vì sao lung linh, khiến Vĩnh nhận ra sự thánh thiện của
tâm hồn ngay trong những ham muốn trần tục và rất đời thường, có giây phút được
ngã đầu thấy sự bình yên thanh thản, có cái thắt lòng trước câu tưởng như
bất chợt, bâng quơ mà không thể quên: “Em là gì của anh?”. “Là một
góc bé nhỏ trong trái tim anh, một phần của cuộc đời anh”. “Vậy cũng
quá nhiều rồi anh nhỉ!”. Tưởng
San dỗi hờn, Vĩnh dỗ dành “Anh sẽ cho hết phần đời còn lại nếu em muốn”.
“Điều đó đâu dễ dàng, vì… mình chẳng còn tự do.
Hãycho em yêu anh theo cách của riêng mình.”. “Cách của riêng em là
thế nào ?”. “ Không sở hữu anh cho riêng mình,
nhưng luôn hướng về anh, sẻ chia cùng anh mọi buồn vui trong cuộc sống và luôn
cầu nguyện cho anh được hạnh phúc”. “Đừng lo gì cho anh mà hãy
cầu mong cho em được mạnh mẽ hơn, dám nghĩ và dám sống cho mình, dám làm những
điều em cho là đúng và cần thiết. Đừng quá khắt khe với bản thân mình. Cũng
đừng lo gánh hết lên vai điều tiếng của miệng thế. Cuộc sống vốn không tồn tại
những cái hoàn hảo, nên cũng không cần em buộc mình phải hoàn hảo đâu. Thời
gian không chờ đợi. Tuổi trẻ của em cũng không hai lần trở lại. Đừng để phải
hối tiếc khi ta đã về già”. “Em không biết tình yêu của mình là đúng
hay sai?”. San bao giờ cũng
vậy, luôn dằn vặt, phán xét mình khiến Vĩnh khổ sở trong những lần hẹn hò
hiếm hoi ngắn ngủi. Yêu thương nhớ nhung, đam mê chờ đợi nhưng cứ phải cố kiếm
lòng vì ánh mắt biết nói của San “Xin
anh!… Em sợ!”
*
Không biết bao lâu rồi San
không nhắn tin cũng không gọi điện, Vĩnh cũng không thấy nôn nao chờ đợi. Những
dự án, những hợp đồng liên tiếp cuốn xoáy. Đôi lúc ngưng việc, Vĩnh có nghĩ đến
San nhưng lại tự nhủ nên chăng cứ để yêu thương lặng dần đi. Vĩnh muốn trả San
về với cuộc sống cũ của mình, bình yên, an phận với những gì tạo hóa đã sắp
đặt. Chỉ đôi chút vòng vèo, chùng chình trên đường đời đã khiến San phải luôn
dằn vặt, day dứt phán xét mình. Nếu một lần “chặt xích” trả tự do cho đam mê
thì thời gian còn lại, cuộc sống của San sẽ không dễ dàng. Vĩnh lo sợ…
“Anh có còn nhớ đến điều ước
không?”, tin
nhắn của San đến không đúng lúc. Vĩnh không có tâm trạng để nói chuyện yêu
đương. Một dự án của công ti do anh phụ trách gặp sự cố và đang có nguy cơ bị
phía đối tác hủy hợp đồng.“Anh rất bận!”. Vĩnh nhắn trả gọn ghẽ rồi
khóa máy. Chẳng còn khái niệm về thời gian.
- Sao hôm nay về khuya thế
chú Vĩnh? Đã hơn 11 giờ rồi”- bác bảo vệ mở cổng khi vừa trông thấy Vĩnh.
- Thế à!- Vĩnh vẫn còn đang
lơ lửng trên mây
Phố xá vắng tanh. Vĩnh cứ
chạy xe lòng vòng và rồi không biết tại sao mình đang đứng trước biển. Bà cụ
bán hàng nước bên hàng dương thu dọn quán muộn hơn mọi khi cứ luôn miệng xuýt
xoa bảo tội nghiệp cái nhà chị ấy, chắc là ở xa đến, thấy bảo đi thăm người
quen gọi điện mãi mà vẫn không được, đợi từ chiều giờ, chẳng biết đi đâu nữa,
khổ quá…
Vĩnh bừng tỉnh. Linh tính…
anh mở máy. Một tin nhắn đến: “Em đến thăm anh. Nhưng sao yêu thương cứ như
rót vào thinh không thế này…”
Vĩnh thấy mình đang bị cháy.
Những vết chân nhỏ liu xiu giữa khoảng đêm mênh mông hun hút càng đốt Vĩnh hừng
hực. “San ơi, em đang ở đâu? Hãy nghe máy đi em! Xin đừng hành hạ anh nữa
mà! Có biết là anh đang rất nhớ em không?”
Năm phút… mười phút… bằng cả
chiều dài thế kỉ. Chưa bao giờ Vĩnh thấy mình yếu đuối như lúc này... và… điện
thoại rung lên, Vĩnh hóa thành trẻ con, van vỉ: “Em đang ở đâu? Đừng trốn
anh nữa mà! Cầu xin em đó!”
Một khoảng lặng tê người… “Là
em đây mà. Anh đang ở đâu? Về nhà nhanh đi! Con sốt cao lắm, mình em chẳng biết
làm sao nữa…”
Vĩnh rệu rã. Đổ bệt xuống
cát. Một cơn sóng nhỏ xô bờ kéo những vết chân liu xiu ra xa. Xa tít.
Dưới hàng dương bên cạnh đó,
San cũng vỡ vụn. Dỗi hờn. Kiếm tìm. Dỗ dành… đều đã kết thúc, nghiệt ngã. Càng
cố nén lòng càng ứ nghẹn. Bao nhiêu nước mắt cứ lặng lẽ chảy vào trong.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét