giọt đồng
rớt
chấp chới tiếng
đàn kiều
trang thơ nguyễn du
những mảng buồn sương cũ
mùa thu loạn lá heo may
hiu quạnh đôi bờ sông chảy
giọt đồng rơi vào nước mắt em
tôi
hú ngút chiều dài câu thơ
bình định
ngực trần ai phơi vú trắng
nửa trăng ngún nửa trời rồi
câu thơ nguyệt thực…
giọt đồng rơi rơi rơi
à ơi…
mẹ ru suốt triều trăng lẻ
nhớ thương khoác áo qua cầu
tóc xanh búi mãi
à ơi
vọng phu
chiều lại
không về
ngàn mưa
giọt đồng xưa đò đưa ai về
cõi tháp
rêu phong lớp lớp sầu đời
câu thơ đất trích…
con thuyền neo phiến lá hồn
trăng
hò ơi.
lòng e sông vắng ngày xa la
đà
nhà thơ già con sông nước cũ
ai tha hương lưu lạc giữa quê
nhà
ai lận đận rong mười cửa chợ
câu thơ buồn chữ nghĩa buồn
thiu
mà người ơi chiều cạn theo
chiều
đêm hóa thạch nửa chừng huyền
thoại
tiếng lá băng rơi tiếng đàn
kiều bứt trên phận gửi
ai vớt lên tiếng đàn căng nỗi
oan rơi
hốt hoảng …là ta trăng ngà
gãy qua trời
trăng lưu lạc đời trăng câu
thơ cầm như khóc
ai cạn cốc đời mình đau một
kiếp…thương ơi!...
lê trọng nghĩa
Bài thơ dùng cách ghi chữ lạ. Chúc hai anh khỏe, vui
Trả lờiXóaChào anh Phương,
XóaCảm ơn anh đã ghé thăm! Chúc anh nhiều niềm vui trong cuộc sống!