(Nguyên
tác: L’uccellino in gabia của Elena Pucillo Truong - Bản dịch của
Trương Văn Dân)
Ngồi lên cạnh giường, đôi mắt tôi hết nhìn bàn tay khẳng khiu đặt
trước bụng đến nhìn chiếc vali nhỏ mà trong đó phải bỏ vào tất cả đời mình.
- Má chọn những thứ cần đem theo, còn việc
khác cứ để con lo! Trong tai tôi còn lùng bùng giọng nói thiếu thân thiện, ngạo
mạn và không chút kính nể của đứa con dâu lúc mang chiếc vali để tôi thu xếp những
thứ cần thiết trước khi dời đến nhà mới.
Vậy là tôi phải vĩnh viễn rời bỏ căn nhà rộng
rãi và thoáng mát, nơi mà tôi từng sống như một người vợ được yêu thương và hạnh
phúc. Được yêu thương... cho tới lúc chồng còn sống... Còn sau đó... thì tôi sống
mà như đã chết... sống như một kẻ lạ mặt trong nhà của mình vì đứa con dâu mới
thật là bà chủ, là người quyết định, và bằng thủ đoạn tàn nhẫn và nham hiểm, nó
còn cướp mất lòng yêu thương của đứa con trai, rồi từng ngày, từng ngày nó còn
xéo nát từng mảnh tim tôi.
Khó nhọc đứng lên, tôi bước đến chiếc tủ quần
áo, cảm giác như vừa mở ra cuốn album với những tấm ảnh vàng vọt bởi thời gian.
Bao nhiêu là quần áo! Treo, móc đó mà bấy lâu nay tôi chưa bao giờ đụng tới!
Đây rồi, hai chiếc áo sơ mi, hai chiếc quần, một bộ đồ, vài mảnh đồ lót... chỉ
có thế mà chiếc vali đã đầy ứ rồi, tôi còn có thể bỏ thêm gì vào nữa?
Nhưng thực ra tôi có cần gì những thứ áo quần!
Cái mà tôi cần chính là chiếc khung hình đặt trên chiếc bàn nhỏ bên giường. Bao
năm rồi tôi chưng khung hình lên đó để nó là hình ảnh cuối cùng mà tôi nhìn thấy
trước khi ngủ và cũng là hình ảnh đầu tiên khi tôi vừa tỉnh dậy. Đứa con dâu khốn
nạn có thể lấy đi hết thảy, nhà cửa, quần áo, vàng bạc, con trai... nhưng không
thể cướp đoạt những giây phút hạnh phúc của tôi và chồng đứng ôm nhau quay lưng
về phía biển trong một buổi sáng rực rỡ ánh mặt trời.
Một khoảnh khắc tuyệt vời đã được giữ lại, mãi
mãi, và gợi nhớ biết bao kỷ niệm.
Bao nhiêu say mê, bao nhiêu tình yêu đã từng
có trong đời tôi! Tôi nhìn tôi trong tấm kiếng khi đóng lại cửa tủ, tuổi trẻ đã
đi qua và mái tóc bồng bềnh như mây của tôi cũng đã điểm bạc hồi nào không hay.
Trên khuôn mặt nhăn nheo chỉ còn lại đôi chút dấu vết của thời gian đó, màu biển
trong mắt, nhưng khi mở ra trước sự thật tôi chỉ thấy bóng tối của nỗi cô đơn.
Hai hốc mắt của tôi vẫn còn xanh nhưng không
có chút ánh sáng. Sự thiếu thốn tình cảm đã và đang dồn ép tôi vào giữa những bức
tường quen biết ở nhà mình. Không ai đoái hoài gì đến tôi, chẳng ai thèm hỏi ý
kiến và chẳng có ai bận tâm là tôi sẽ khổ sở biết bao khi phải sống trong căn hộ
của một chung cư mà chỉ vừa nghĩ đến tôi
đã thấy mình ngộp thở.
&
Và đúng như vậy, chỉ sau một tháng tôi đã thấy
đời sống ở căn hộ ở tầng thứ 15 thật ngột ngạt. Với tôi, đời sống chỉ có ở bên
ngoài cửa sổ, dưới đó tôi được nhìn những con người và đồ vật liên tục chuyển động
giống đàn kiến hấp tấp, vội vã trước cơn mưa chiều.
Bị giam hãm giữa bốn bức tường, tôi như chết từng
ngày, lặng lẽ ngồi cô đơn trên thành giường mà chẳng có căn phòng riêng nào để
trú ẩn. Những tiếng động bên kia bức tường là của những người xa lạ, của những
người hàng xóm không quen, lạnh lùng, vô
cảm trước những nỗi đau của tôi.
Chẳng biết có chuyện gì xảy ra mà tôi thấy khó
thở và không ngủ được. Nhiều đêm tôi mò mẫm đi dọc theo tường nhà, như muốn tìm
một lối thoát không hề có. Sự khiếp đảm và kinh hoàng đẩy tôi qua lại giữa những
chồng gạch xây cao, như con chim bị nhốt trong lồng đang tuyệt vọng tìm cách vượt
qua những chấn song để tìm tự do.
Cũng như chim, ý thức về sự bất lực của mình,
tôi đành phải qui hàng, rồi thẫn thờ và mệt nhọc quay lại giường ngủ. Mở to mắt,
tôi trừng trừng nhìn bóng đêm rồi nước mắt cứ trào ra, ướt gối. Bằng những ngón
tay run rẩy, tôi siết chặt cái kho tàng của mình, phút giây chớp nhoáng của niềm
hạnh phúc, như thể nó sẽ giúp tôi thoát khỏi nơi đây, giải phóng khỏi những niềm
đau.
Bởi tôi chẳng còn gì khác. Đứa con dâu đã vứt
bỏ tất cả những gì còn lại trong căn nhà, quần áo, vật dụng, cuộc đời... và sự
phiền hà duy nhất mà tôi mang lại cho cô ấy chỉ là một bát cơm... nhưng tôi
cũng chẳng còn muốn nuốt... Rồi mọi ngày đều trở nên nhọc mệt, hơi thở mỗi ngày
mỗi ngắn, như có ai hay có cái gì đang thít họng, may mà có một ngụm không khí
từ cửa sổ tràn vào, tôi nhìn thấy những con người và mọi vật chuyển động như
đàn kiến cuồng nhiệt trước cơn mưa, hơi thở mới thoát trong một cơn khò khè.
- Đủ rồi! Con không thể nào sống như thế này
được! Con còn phải đi làm và cần phải ngủ! Má phải bỏ cái tật đi lung tung khắp
nhà như một mụ điên!
Thằng con trai của tôi đã hét lên như thế.
Giống tiếng kẽo
kẹt từ mấy khúc xương sắp xụm, tôi ngã xệp lên chiếc ghế, toàn thân như bị
băm vằm vì lời lẽ nhọn hoắc như những nhát dao. Biết bao đau đớn tôi đã
sinh ra nó, một đời thương yêu và chăm sóc... thế mà giờ nó không chịu được
tôi, xem như một sự phiền hà cần phải loại bỏ. Đó là lỗi tại tôi cưng chiều
quá, và giờ thì tôi hiểu là mình vẫn còn có thể làm thêm một điều nữa cho nó.
Và có lẽ cũng là làm cho chính mình.
Từ vài ngày qua tôi cảm thấy mình vui, đi đứng
bình thường hơn giữa những bức tường và chiếc giường. Thỉnh thoảng trên môi tôi
còn nở một nụ cười, nhất là lúc tôi nhớ lại những giai điệu của một bài
hát tình yêu cũ... Lâu lắm rồi, tôi
không còn nhớ trọn lời ca, chỉ mang máng
nhớ điệp khúc nói là mùa xuân đang trở lại...
và tôi cũng ước muốn có một mùa xuân mới.
Đêm nay có một vầng trăng tuyệt đẹp trên bầu
trời, chỉ có một phần rất nhỏ bị che bởi một sợi mây. Tôi bỏ khung hình vào túi
áo, đó là kho tàng của tôi, và từ cửa sổ tôi nhìn xuống thành phố đang ngái ngủ.
Tia mắt tôi dõi theo ánh đèn màu đỏ của một chiếc xe hơi dọc theo hàng trụ đèn
đường. Yên lặng quá. Từ trên cao, ánh sáng chiếu xuống mềm mại như bông làm tôi
có cảm giác như mình cũng đang đứng trên một cụm mây.
Chỉ vài giây thôi! Tôi nhoài người, bay qua
khung cửa sổ, rơi tự do trong không khí. Trên môi tôi vẫn nở một nụ cười, thật
ngọt ngào, để khỏi phải hét lên, sợ làm phiền người khác.
Sài Gòn 9-2011
Elena Pucillo Truong
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét