Cuối năm tôi học lớp tám, có một lần bỏ qua những bận bịu mua bán thường ngày, má tôi túm áo tôi kéo lại. Bà bắt tôi xoay một vòng rồi ngó tôi từ đầu tới chân, chặp lâu má tôi nói:
-Bữa rày con Sút cũng lớn bộn. Coi cái bộ nó cao liu điu, nhưng sao ngó nó giống cái phảng gỗ kì quá!
Tôi hiểu ý má tôi lắm! Vì tôi vừa ốm tong teo lại vừa đen thui, làm sao hông giống tấm phảng đã lên nước ngòm ngòm kia chứ!
Sáng hôm sau vào học, tôi trộm ngắm mấy nhỏ bạn ngồi trong lớp. Đầu tiên là Thanh Thảo lớp trưởng, trông nó trổ mã trắng trẻo, da dẻ hồng hào nói năng đàng hoàng chững chạc, hèn gì...Rồi Hoàng Thị Điệp, Mị Hoa,Trần Thảo đứa nào cũng mặt mày bầu bĩnh, dễ thương như búp bê. Còn Thanh Phương dân Tàu lai mà nó lại có được mái tóc vàng óng, mắt nâu và cái mũi cao nhỏ xíu kì dzậy ta? Coi mấy nhỏ Thu Thanh, Ngọc Nhơn.Lương Thị Huệ...mắt đã tròn mà hai hàng lông nheo cong vút thiệt ngộ ghê! Đến Liên Hương, Lê Vân, Huấn... sao nhỏ nào cũng mượt mà thấy...ghét quá ? Môi nhỏ Khoan bao giờ cũng đỏ mọng, ướt sượt trông ưa nhìn chứ đâu có như tôi! Tới mấy nhỏ tôi cho đồng hạng, thuộc loai tép riu là đám Mộng Vân, Minh Nhơn, Kim Thanh. Lệ Kiều...lâu nay tôi không thèm để ý, tự nhiên tụi nó đẹp lên hồi nào tôi chẳng hay? Huống chi là Ngô Anh, Trương Chín, Kim Tuyến, Lê Ngọc Hải...đã bỏ tôi cả cây số từ khuya rồi.
Ngó tới liếc lui một hồi tôi mới thấy mình hơi bị...sút thiệt! Trong lúc đám tàn quân lang ben chưa kịp rút hết trên da mặt tôi, thì lũ mụn quái ác đã nhanh chóng kéo tới chiếm lĩnh trận địa. Nó tràn lan tới trán và ác nghiệt nhất là thỉnh thoảng lại tặng lên cái mũi cà chua của tôi mấy quả pháo to bự. Suốt ngày, tôi cứ phải soi gương chiến đấu với đám giặc đó hết cả thời gian.
Khi đám bạn tôi đã bắt đầu ra dáng thiếu nữ, thì dòm lai tôi: khó phân biệt đâu là trước ngực, đâu là sau lưng. Tôi buồn thiu như chuột chết! Dì Út tôi góp ý:
- Con Sút ít hoạt động, làm biếng quá thành ốm!
Cậu Bảy tôi chen vào:
- Cho nó tham gia cái gì cho có tính chất thể thao đặng nó nở nang ra!
Bàn cãi một đỗi lâu, cuối cùng cả nhà đồng ý cho tôi đi học...võ. Vừa khoẻ người lại vừa không lo bị ai ăn hiếp! Tôi nhớ lúc đó đang có phong trào học Vovinam, thế là tôi cũng hăng hái may võ phục, ghi danh, đóng tiền vào học.
Ngày đầu đến võ đường, bấy giờ là hội quán sân vận động Qui Nhơn, tôi ngạc nhiên thấy ở đó đã có những gương mặt rất quen thuộc, trong số nổi bật nhất là nhỏ Bích Liên- nó đeo cái đai xanh đậm lè ngang thắt lưng tự lúc nào trông thiệt oai! Cùng dự học với tôi lúc này có cả Bạch Liên nhỏ nổi tiếng vẽ đẹp, hiền lành, ít nói dễ thương nhưng ăn mặc rất Hippy, tôi nhớ Thu, Khoan cũng có đến...và nhiều bạn khác nữa mà lâu quá tôi chưa nghĩ ra được.
Sau buổi tối đầu tiên, lũ chúng tôi đã làm quen với cách chào, khởi động và mấy thế tấn cơ bản. Cả nhóm tập rất vui. Trong bộ võ phục rộng thùng thình, tụi tôi cứ nhìn nhau cười ngặt nghẽo!
Mấy ngày đầu, tay chân tôi như rời rã, rớt ra từng khúc! Về đến nhà, tôi lăn ra ngủ như chết, không màng đến mấy quyển truyện Tuổi Hoa.Tới giờ cơm, bụng tôi sôi cồn cào, tôi ăn lấy ăn để làm thằng em tôi trợn mắt ngó tôi ngạc nhiên. Má tôi, dì cậu tôi hả dạ lắm vì thấy tôi bắt đầu có da có thịt hẳn ra.
Còn tôi, tôi tưởng mình đã là ghê gớm! Về tới đầu bến xe, vác cái túi đựng bộ đồ võ tôi đi kênh kênh cho mấy thằng nhóc biết cái sự khác trước của tôi. Tụi này mỗi khi thấy tôi mặc áo dài đi học là chuyên đời lấy đá ném theo và còn nhăn nhở ghẹo tôi: "thằng ...con gái", ức cho tôi quá! Tôi còn phải lên mặt với đám kẹp tóc trong xóm. Nhìn tôi mang guốc cao gót đi học, tụi nó lại xúm vào nhau cười như bị nhột. Thiệt không chịu nổi!
Học được thời gian, các anh hướng dẫn (có cả anh Hòa Bớt ở gần nhà Hồ Hùng bây giờ) bắt đầu chia tụi môn sinh từng cặp ra đấu tập. Xui cho tôi, một bà nặng kí có cửa tiệm gò hàn ở đường Bạch Đằng, ngay góc cua gần nhà tôi, bả cũng đi học võ ở đây. Thấy tôi quen mặt, bả mừng rỡ chạy tới đòi đấu tập với tôi. Cha mẹ ơi! Hôm nào vợ chồng êm ấm vui vẻ, bà ấy lên chân xuống tay còn nhẹ nhàng, tôi có phần được yên ổn tấm thân ròm. Bữa nào vợ chồng bả cự lộn là kể như tôi khó có đường thoát! Bả cho tôi mềm nhừ! Sáng tới lớp học mà tôi cứ ngó nghiêng vì trẹo cổ, tay chân sưng tấy, mông đùi tím bầm vì những pha ra đòn quá đà mà lại sai địa chỉ. Đã vậy, mấy nhỏ bạn học võ và không học võ cứ nhìn tôi cười tủm tỉm làm tôi càng thêm tủi!
May sao, bà bự con đó tự nhiên ngưng học. Thay vào đó là một gã con trai - trước khi thay đồ võ hắn mặc áo trắng dán phù hiệu Cường Để hẳn hoi- có cái mũi cao cao và nụ cười tươi hết cỡ đến tập đôi với tôi. Lần đầu động tay chạm chân với một người khác phái mà không có bà con gì với mình, tôi thấy kì kì sao sao. Sau vài buổi tập chung với hắn, về nhà tôi hay hát nghêu ngao. Thằng em tôi học bài không được nó nổi quạu. Kệ, tôi thích hát, tôi cứ hát!
Chẳng hiểu sao, tôi thấy nôn nóng mong tới giờ đi học võ. Tôi siêng lên trông thấy. Tôi học bài thật lẹ. Tôi làm hết các bài tập ở nhà. Tôi còn lăng xăng phụ má tôi rửa chén chạy bàn. Má tôi dòm tôi:
- Trời sắp có bão sao hả Sút?
Chắc hắn cũng ngang bằng tuổi tôi mà trông hắn có vẻ khỏe mạnh rắn chắc. Những lúc ra đòn hắn đều rõ ràng, dứt khoát, nhịp nhàng giúp tôi dễ tập. Hắn làm tôi mau nắm bắt thế võ mới và nhanh chóng thuộc bài.Thích nhất là mỗi khi tôi thực hiện được một thế võ khó, hắn đều thốt lên:
- Rất hay!
Chỉ có thế cũng làm tôi thấy mặt mình đỏ lên vì sung sướng. Người cứ như say say...Tôi bắt đầu chăm chút đến bản thân hơn. Tôi để ý tới kẹp, cài. Quần áo ủi kĩ hơn và tôi đã biết để dành nước vo gạo, tối tối rửa mặt cho sạch mụn, trắng da. Tôi cũng thường ghé chùa lúc đi học về, hái lá thuộc bài ép vào tập vở và ước mong nhiều thứ khác nữa ngoài chuyện học bài cho nhanh thuộc.
Tôi bắt đầu mơ mộng. Tôi thường mơ tưởng đủ điều. Trong lần đi học về, bước chân gần tới chùa, tôi đang mơ có ngày hai đứa tôi được lên võ đài. Rồi trong tiếng vổ tay cổ vũ, hò reo chiến thắng, chúng tôi sẽ nắm tay nhau, cổ đeo vòng hoa đủ màu, hai đứa cười toe toét, bước đi trong ánh đèn chớp nháy, hào quang chói lọi...tôi mơ và mơ thật nhiều.
Trong lúc còn đang mơ mơ màng màng về "mối tình" của mình như vậy thì chân tôi bước ngang một quán chè nằm trên đường đi. Hình như tôi thấy ai quen quen! Thôi đúng rồi, "mối tình" của tôi đang ngồi trong quán với một cô bé mặc váy hồng thật xinh. Ngay tắp lự, tôi lùi lại nhìn cho kĩ: Quả là hắn rồi! Kết thúc là hắn đã âu yếm đút muổng chè vào đôi môi dễ thương đang hé ra của cô bé. Tôi tức muốn lộn ruột! Bước vội về tới nhà, tôi dậm chân đập tay ầm ầm. Thằng em tôi lỏ mắt ngó tôi:
- Chị Sút khùng!
Tôi giở giọng sừng sộ, muốn cốc cho nó mất cái, má tôi ở nhà trên đi xuống tôi mới thôi.
Đến võ đường, tôi nhìn hắn lườm lườm. Mắt tôi như có lửa."Mối tình" vẫn vô tư nhìn tôi cười tươi rói, khoe hàm răng trắng đều, tôi càng thêm gai con mắt. Tôi nóng lòng mong chóng đến lúc nghe tiếng còi hiệu lệnh vào tập.
Bất chấp tuần tự của bài võ, hắn vừa nắm tay tôi, tôi nghiêng người cúi đầu gạt hắn ngã lăn xuống nền. Hắn chồm dậy nhìn tôi như định nói gì, tôi lập tức bay tới, với thế đá song phi hai chân kẹp cổ xoay ngang, hắn đánh rầm một phát! Và liên tục cứ đầu gối đưa lên, cùi chỏ tôi giật xuống, tay tạt ngang... Tôi tới tấp tung đòn. Từ hồi đi học võ tới lúc ấy, đây là lần đầu tiên tôi đánh nhanh và mạnh như vậy.
Hắn cứ "ui da", "gì kì vậy", "á". Câu "rất hay" và nụ cười tươi quen thuộc biến mất! Mặt hắn nhăn nhó thấy thảm. Cũng may là lúc ấy hắn chưa ra đòn đánh trả, nếu không chắc tôi cũng mềm như trái chuối rục!
Có lẽ nhận ra chuyện khác thường, các đồng môn xung quanh gần như ngưng tập. Mọi người nhìn chúng tôi rồi lại nhìn nhau. Dần dần định thần lại được, tôi bẽn lẽn sửa lại võ phục và bước vào phòng thay đồ. Tôi đứng một mình hồi lâu rồi lặng lẽ cầm túi xách ra về.
Mãi một thời gian dài sau tôi mới biết cô bé mà "mối tình " của tôi "ùm" muổng chè là em gái của hắn và quán chè tôi đi ngang qua lại chính là nhà của hắn luôn. Trời ạ!...
Đó cũng là buổi tập võ cuối cùng của tôi . Những ngày tiếp theo, tôi tránh đi qua con đường cũ. Tôi cũng biệt không còn bén mảng tới chùa để hái lá mà ép vào vở đặng học bài cho mau thuộc. Và tôi cứ vậy, gầy gò lớn lên chôn kín mối tình đầu của mình ở sàn tập võ.
Sút Cùi Bắp(Đào Thanh Hòa)
8/5/2010
Đọc đi đọc lại em cứ mắc cười hoài:"...Dần dần định thần lại được, tôi bẽn lẽn sửa lại võ phục và bước vào phòng thay đồ. Tôi đứng một mình hồi lâu rồi lặng lẽ cầm túi xách ra về.
Trả lờiXóaMãi một thời gian dài sau tôi mới biết cô bé mà "mối tình " của tôi "ùm" muổng chè là em gái của hắn và quán chè tôi đi ngang qua lại chính là nhà của hắn luôn. Trời ạ!... "
Rồi từ ngày ấy đến giờ có gặp lại "mối tình" không chị?
Một nét chấm phá về thời áo trắng được chị ĐTH viết kể lại rất hay, lôi cuốn người đọc. Mong đọc nhiều truyện như thế này. Chúc vui
Cảm ơn bạn hiền Kim Đức đã đọc và bình loạn, ĐTH rất vui. Nhân vật nam trong câu chuyện của thời áo trắng trên đã qui tiên gần hai năm rồi Kim Đức ạ. Cũng có buồn một chút xíu...Chúc Kim Đức và ông xã sức khỏe hạnh phúc.
Trả lờiXóaBài viết hay và dễ thương! Mây cũng mong đọc những bài viết hay như vầy hoài. Trân trọng!
Trả lờiXóaCảm ơn bạn Nguyễn Thị Mây! Mình rất thích những lời khen...dễ thương như vậy. Chúc bạn vui khỏe.
Trả lờiXóa