LỜI ƯỚC GIỮA MÙA ĐÔNG
Cửa lớn cửa con cài kín
mít
Căm căm hơi bấc vẫn xâm
vào
Ậm ào gió đập mưa cào
lá
Đen kịt chân trời đêm
vắng sao
Nệm gấm chăn bông còn
lạnh lẽo
Huống chi trần trụi kẻ
không nhà
Giấc mơ từ thiện chưa
lành mái(*)
Đỗ Phủ bao giờ thôi xót
xa?
Ước chi trời đất xuân
hằng ở
Ấm áp chia đều cho thế
gian
Áo rách không e chiều
trở gió
Nón tơi chẳng sợ tiết
mưa tràn!
___________
(*) “Ước được nhà rộng muôn ngàn gian
Che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan
Gió mưa chắng núng, vững vàng như thạch bàn”
(Bài
ca nhà tranh bị gió thu phá- Đỗ Phủ)
NỖI NHỚ VÀO ĐÔNG
Điên cuồng gió vật vã mưa
Mùa đông đã đến em chưa thấy về
Cỏ vàng nhấp nhỏm chân đê
Búp bàng sốt ruột đỏ tê mắt chờ…
Nhớ ai trời mịt đất mờ
Huơ tay đuổi gió lại quờ phải mưa!
THAO THIẾT MẮT DÃ QUỲ
Lá xanh đến sẫm
Hoa vàng đến chói
Gom mọi gam màu nắng sắc trời
Quyết liệt sinh sôi
Không lơ lửng nửa vời
Mọi thứ nơi em đều đẩy lên đỉnh điểm
Ơi sơn nữ
Hăng hắc hương hoài niệm
Bờ Nga Ang vẫn e ấp mỉm cười trong mỗi hạt tàn
tro
Gục xuống để đứng lên
Một nhận để mười cho
Ràn rạt gió thổi lồng thêm kiêu hãnh
Từng cánh từng cánh mỏng manh kết thành vô
biên sức mạnh
Rạo rực thảo nguyên
Cuồn cuộn sóng vàng
Ai đầu khổ ải ai cuối địa đàng
Trái tim dã quỳ đã thao thiết gọi mùa khô lên
mắt nhớ
Mau về chốn cũ mà thương…
N.N.H
Những bài thơ đau đáu, rất cảm động.
Trả lờiXóaCám ơn bạn Tạ Hoa đã đồng cảm!
Trả lờiXóa