Tôi lại về vườn cũ, nơi mà chẳng ai biết
tôi sẽ về đấy chỉ để tìm chút bình yên. Tôi từng đọc đâu đó rằng: “Bình yên
trong tâm mỗi con người, cho dù trốn chạy khỏi chốn phồn hoa đô hội để tìm bình
yên khi tâm trạng bất an thì liệu có bình yên được không?” Tôi biết, nhưng vẫn
phải tìm về nơi ấy để đào xới nỗi buồn thẳm sâu trong tâm khảm, rồi tự cảm thấy
trái tim chằng chịt mảnh chắp vá trong lồng ngực mình rưng rức.
Từ ngày tôi bỏ xứ đi, nội về với đất. Bìm bìm
leo kín sân nhà cũ. Tôi về vườn cũ, dọn cỏ, chặt bớt đám Cách lồi mọc vươn vãi
mé ao. Loại lá cách này hồi đó nội hay hái vào cuốn bánh xèo. Giờ mọc hoang
không ai dọn. Ở thành phố Cách lồi được mấy quán café trồng trong chậu làm cảnh.
Tôi thở dài thườn thượt khi phát hiện loại cây lá dại quê mùa được người thành
thị tưng tiu. Mấy chậu cây chưa lột được hết gốc quê đã phải sống cuộc đời tù
túng làm duyên cho phố.
Vườn cũ, mù u rụng đầy, gặp mưa nẩy mầm lên
cây như thể người ta trồng rừng. Tôi bứng gốc cây con, chặt cây lớn bằng đầu
người, tuốt bớt đám lá chuối khô cho thân cây gọn lại. Vườn cũ xác xơ quá. Lòng
bàn tay đỏ tấy, lâu rồi tôi không làm việc gì nặng, có cầm cái chổi cũng là chổi
bông cỏ quét nhà, đâu có cầm chổi chà quét sân như dưới quê. Vậy mà bây giờ tôi
muốn được quét dọn vườn nhà đến như vậy. Chui vào đám dâm bụt, tôi chặt dưới gốc
bìm bìm để mớ dây nhợ xanh rì rì ấy chết khô rồi kéo xuống đất, ủ thành đống châm lửa đốt. Mùi
cỏ khô, mùi đất cháy, mùi ngai ngái khói chiều làm mắt cay xè.
Tôi
khóc.
Tôi nhớ có một lần cũng đốt khói chiều như
thế, những thứ nó đốt tất tần tật đều là kỷ vật của nội. Sau đám tang ba bữa,
tôi dọn hết những thứ linh tinh nội cất đầy trên đầu tủ. Một xấp vỏ hộp bánh được
nội vuốt thẳng nếp và xếp gọn gàng trên đấy, tôi không biết nội cất giữ những hộp
giấy như vậy để làm gì, chỉ biết mỗi lần xóm giềng có giỗ chạp, nội đều mua một
hộp bánh quy, tỉ mẩn lấy bánh ra đặt vào cái quả giấy để đi cúng. Còn vỏ hộp
thì gấp lại chồng lên tủ, cứ thế mà dày thêm lên. Vậy mà tôi nỡ lòng đốt hết.
Không phải đốt vì lời cô Sáu nói: “Nội bây cất giữ ba món đồ linh tinh, mọt mối
vô cắn mục nhà…”. Tôi đốt để mỗi một kỷ
vật nội để lại không vò nát đứa lỳ lợm ương bướng như tôi mỗi ngày, mỗi giờ vì
nhớ nội…
Ngọn
khói chiều nay sau vườn nhà hoang hoải.
Trở
về vườn xưa để tìm chút bình yên hay về để đào xới vết chân trần năm cũ? Tôi
mân mê nét chữ tinh nghịch trên thân cây gòn. Nơi mà hồi đó ba chị em xúm xít
khắc tên mình lên đó bằng dao cùn dùng để dọn cỏ. Nét chữ theo năm tháng đã biến
dạng thành hình thù kì dị, có lẽ chỉ có chị em tôi mới hiểu được dấu vết đó là
gì. Tôi bắc ghế trèo lên chảng ba cây, ngồi vắt vẻo như đứa con gái mười sáu
năm về trước. Tay cầm quyển vở học bài, mắt
ngó láo liêng cuối con đường mòn xóm dưới. rồi bất thình lình phóng vèo xuống đất
chạy ù vào nhà, chui xuống gầm giường trốn…người ta.
Người
ta là người đã qua mấy chục đời bà con lắt léo, được gia đình bên ấy chấm tôi
làm con dâu trong một đám giỗ gần. Ở quê, con gái lớn phải đi dọn đám giỗ dằn
công. Tỉ như ở xóm nhà nào có giỗ thì các nhà khác cho con đến dọn trước hôm
tiên thường. Từ đó người lớn coi đứa nào vừa mắt thì ngỏ lời với nhà đứa đấy.
Người quê đơn giản đến cả chuyện hạnh phúc vợ chồng. Không như tôi từng nghĩ: “Tại
sao con gái quê phải chịu thiệt thòi? Khi còn nhỏ thì sống với gia đình, lớn
lên chưa kịp có cho mình một thằng con trai vừa ý đã phải lấy chồng theo sự sắp
đặt, rồi về nhà chồng gánh vác cả giang sơn. Tuổi đời ngày càng lớn, già, buồn…rồi
theo ông theo bà về nằm với đất bên nhà người ấy?!” Tôi đoảng, nghĩ chi cho cực
tấm thân? Suy nghĩ đã từng như thế hóa ra lại tân thời? Tôi muốn bay nhảy cho
biết Sài Gòn, biết lao vào cuộc mưu sinh như những gì đọc được trên trang báo cũ, biết nhịn chút miếng
ăn để san sẻ cho kẻ hành khất nào đó bên đường? Biết bước tới con đường vẽ vời
trong quá khứ, biết quay lại ôm hòn đá vứt đi khi vừa vấp ngã…Hóa ra tôi biết
nhiều hơn những đứa con gái cùng trang lứa vẫn yên bình trên chính mảnh đất
xưa_Nơi mà bây giờ tôi phải ngược gió ngược mưa để trở về.
Tôi
về để đốt lá sau vườn.
Tôi
về để được miên man mùi khói ướt. Mùi của quê hương, của chốn bình yên khi người
ta trẻ. Giờ thì tâm hồn tôi già nua, cằn cỗi. Tôi phải mượn ngọn khói chiều để
chắp vá những yêu thương rời rạc, để nghe ngóng tiếng cười vang vọng bến sông
quê, để mỗi chiều được nằm sát triền đê nghe tiếng rúc rích của con dế mèn bên
ngọn cỏ. Được nghe hương đất, mùi bùn, được tắm táp những cơn mưa chiều ồn ã, gội
sạch đời.
V.T.N.P
Được nghe hương đất, mùi bùn, được tắm táp những cơn mưa chiều ồn ã, gội sạch đời.
Trả lờiXóaChị thích cả bài viết của em, bởi gợi cảm xúc dạt dào. Nhưng đọc đến câu này, lòng rưng rưng. Chị cũng muốn được trở về nơi mình đã ra đi.
Chúc em luôn hạnh phúc nhe.
Chị,
XóaEm vui vì mỗi bài viết chị đều tỉ mẩn đọc. Ôm chị xíu cho ấm áp cả tối đây. Có dịp về TV lần nữa nhứt định em sẽ tìm chị hihihi