Tôi nghĩ không bao giờ gặp lại hắn nữa. Chuyện cũng
không có gì ghê gớm lắm nhưng nó là vậy. Hắn không bao giờ trở lại đây nữa…
Hắn có một cô vợ trẻ đẹp. Một đứa con trai kháu khỉnh.
Hắn ăn nói mềm mỏng, nhẹ nhàng, pha
chút duyên dáng lọc lõi của những tay anh chị trong nghề đi làm thuê và đặc
biệt là nghề thợ hồ.
Hôm nói chuyện với tôi, hắn không nói chuyện thợ hồ mà
lại là chuyện văn chương, chữ nghĩa:
- Bác tả hai chị em con nhà ông giáo như thế là “tuyệt
cú mèo” ngon hơn ăn… bánh xèo… rồi đó bác. Bác biểu “chị cũng đẹp, em cũng đẹp,
da trắng như trứng bóc, mịn như bột lọc”… thì em mê ngay… Mê nhưng khó “với”
lắm bác à vì họ là con nhà ông giáo, quí phái lắm, những người thợ hồ như bọn
cháu làm sao mà dám bén mảng nghĩ tới chốn cao sang đó? Phải thế không hở bác?
Nhưng chúng cháu rất thích họ, đẹp. Phải thế không bác? Ai đẹp thì phải thích
chứ bác nhỉ? Đẹp mà không thích thì hóa ra… hắn định nói tục nhưng lại nghĩ
đang nói với tôi và đang nói về chị em con nhà ông giáo, nên lái sang… “đẹp mà
không thích thì hóa ra cái con… đứng cao ngồi thấp” bác hỉ?
A, cái thằng này… Thế mà khá! Thợ hồ mà cũng thích văn
chương – Tôi nghĩ. Tôi hỏi hắn “Làm sao mà cậu lại biết được chuyện đó?”, hắn
trả lời ngon ơ: “Thì cháu nghe đọc trên radio đó bác. Tối nào cháu cũng nghe
đài đọc chuyện đêm khuya. Nhiều chuyện “hay ra phết” bác ạ. Như chuyện của bác
đó. Cháu cứ tưởng là anh bộ đội kia sẽ về cưới cô chị, ai dè bác đâu cho họ gặp
nhau để mà cưới…? Cháu cứ tiếc mãi…. Hề hề hề. Tiếc quá bác nhỉ? Nhưng anh ta
đã phục viên, không gặp trước thì gặp sau, rồi thế nào rồi họ cũng phải cưới
nhau chứ bác nhỉ? Cháu chỉ mong có thế…
Hắn nói lung tung, nhiều chuyện không ăn nhập gì với
nhau nhưng vẫn có chuyện như chuyện cô vợ hắn chỉ thích ăn diện, chải chuốt… mà
không lo gì việc nhà, cứ bỏ con hắn bồ lăn bồ lóc, ốm đói. Hắn bực mình, nói
xẵng thì vợ hắn nghếch mõm lên đánh đuôi nheo “Thì, tôi là vậy đó. Coi có con
Bích con Đào nào hơn thì đi mà kêu nó về, nó ghe cho… Báu lắm cái của thợ hồ
nhà anh, miệng hôi xì thuốc lá hạng bét, áo quần cứng bê cứng bết, giặt giũ sái
cả cái tay người ta mà không hết dơ”. Bác coi, nó nói nghe có hỗn hào không cơ
chứ. Nhưng nói của đáng tội, cái thân hình ngọc ngà của nó mà quấn cái anh thợ
thồ như cháu cũng tội nghiệp thật, phí uổng lắm… nên thôi … bác ơi, cháu đành
giảng hòa nó: “Thôi mà, cho anh xin lỗi. Anh có lam lũ thế mới có cơm áo gạo
tiền cho vợ con anh xài chứ. Anh mà làm đại gia thì có mà em vút lên trời…” hề
hề hề… phải không bác nhỉ?
Bà xã nhà tôi báo cho tôi biết rằng thằng Phức còn nợ
năm tháng tiền nhà đó ông. Tôi biểu bà xã là lựa lời nói, giúp cho nó trả dần.
Bà xã tôi nói là nó hứa nó sẽ trả dần nhưng dạo này nó túng quá. Công việc thợ
hồ bấp bênh không đủ tiền thuê nhà…
Hôm con vợ nó về nhà, mếu máo kể là hơn nửa tháng nay
ảnh không về nhà, bỏ vợ con lay lắt, bữa đói bữa no.
Có vài người lạ xuất hiện trước nhà hỏi thằng Phức có
nhà không. Thằng Phức vẫn không về. Có bữa có người chửi đổng:
- Mẹ kiếp cái thằng, ông mà tóm được mảy thì mày chết
với ông. Vay tiền ông đánh bài, đánh bạc… không chịu trả…
Một thằng đàn ông chở vợ Phức về thu gom vài thứ rồi
lại đi. Thằng Phức vẫn không về.
Tôi bảo bà nhà tôi khóa thêm một ống khóa nữa, khi nào
thằng Phức về ra mở cho nó vào. Tuy nó không về nhưng nó còn một cái giường,
một cái quạt, một cái radio nhỏ để nghe…
Thằng Phức vẫn không về. Vợ con nó có đáo qua một vài
lần nhưng cũng không thấy nó đâu, rồi cũng bỏ đi luôn.
Đã hơn hai tháng rồi mà thằng Phức vẫn không về. Bà
nhà tôi đề nghị dẹp đồ thằng Phức lại bên để cho thuê nhà tiếp chứ đợi hắn thì
bao giờ biết hắn trở lại… vả lại hắn còn năm tháng tiền nhà chưa trả…
Cứ chiều chiều ra cổng, thấy cái khóa cửa thằng Phức
treo đó mà không thấy hắn về, tôi thấy thật ái ngại cho hắn. Cứ nhớ cái miệng
nó nói dẻo quẹo, liến thoắng …“Cháu cứ tiếc mãi…. Hề hề hề. Tiếc quá bác nhỉ.
Nhưng anh ta đã phục viên, không gặp trước thì gặp sau, rồi thế nào họ cũng
phải cưới nhau chứ bác nhỉ ? Cháu chỉ mong có thế…” “Thôi mà, cho anh xin lỗi.
Anh có lam lũ thế mới có cơm áo gạo tiền cho vợ con anh xài chứ… Anh mà làm… đại gia thì có mà em
vút lên trời…” hề hề hề… phải không bác?”
- Cái thằng… Thế mà… Không biết bây giờ nó ở đâu?
Bà nhà tôi đã chuyển đồ đạc của thằng Phức vô nhà kho
phía sau.
Mỗi lần đi qua nhà kho, tôi thấy cái radio nhỏ của nó
trên garde-manger cứ như lại nghe giọng nó nói, dáng nó cười và cái miệng nó
xuýt xoa sởi lởi … “Tối nào cháu cũng nghe đài đọc chuyện đêm khuya mà. Nhiều
chuyện hay ra phết bác ạ…”
Tôi chỉ mong nó xuất hiện một lần nữa và chỉ mong nó
nói “Chào bác. Bác cho cháu xin lại mấy thứ đồ đạc của cháu…” là tôi sẽ lập tức
giao ngay lại cho nó tất cả, nhất là cái radio của nó thường nghe đài đọc
chuyện đêm khuya… Tôi nhất định không đòi tiền nhà nó nữa… Mặc nó còn nợ nhà
tôi năm tháng tiền nhà…
Nhưng vẫn bặt vô âm tín. Thằng Phức vẫn không về?
B.D.H.P (Bình Dương)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét