Mùa
xuân về rồi đó mẹ. Nắng hồng rạng rỡ ngoài ngõ. Nhớ ngày xưa con còn nhỏ mẹ dắt
con đi trong nắng xuân. Màu xanh tà áo dài của mẹ quấn bước chân con. Con đường
mòn xưa đầy cỏ cùng hoa dại. Bước chân bé nhỏ con vừa đi vừa nhảy miệng tíu tít
nói chuyện huyên thuyên. Chiếc áo dài hoa con mặc lẫn vào hoa ven đường. Hoa
đẹp hay áo con đẹp. Tôi tự tin áo tôi thắm hơn tất cả. Mẹ cười xoa tóc tôi.
Mẹ dẫn con hướng về chùa quê làng mình.
Tiếng
chim hót trên cành. Nhớ ngày xưa mẹ chỉ cho con tiếng chim bồ câu trên mái. Đôi
chân nhỏ chim nhảy lách tách trên mái ngói cũ màu nâu nhà nội. Chim liệng cánh
trên sân. Con đuổi bắt cánh chim trắng. Con và cánh chim cứ đùa vui trên sân
đến khi hai má đỏ ửng và nơ cài trên tóc tuột xuống sân. Mẹ ôm con vào lòng hôn
lên mái tóc ngắn ngủn.
Cánh
hoa giấy hồng rực bên ngõ cho con cài lên tóc. Những cánh hoa màu hồng xinh
xinh cùng con nhún nhẩy múa điệu trẻ con. Tiếng reo cười của con trong như hạt
nắng trên sân. Nắng rung rinh trong gió và con cười trong vắt vui chưa bao giờ
như thế. Gió còn đó cứ nhảy cùng con. Một không gian tươi hồng và thơm ngát
những mùi hoa dại, hoa bình dân trong gió sớm. Không gian mùa xuân có mẹ trẻ và
con thơ.
Bây
giờ tóc mẹ bạc như mây. Xuân này có mẹ và con trong khung trời ngày xưa lúc còn
bé thơ đã qua đi. Mùa xuân bây giờ có mái tóc trắng và một người tuổi đời đã
cũ. Con có mẹ suốt cuộc đời này. Hạnh phúc tràn đầy đến hoa lá cũng lao xao bên
thềm và và mẹ vẫn ngồi nhìn con người không còn trẻ vẫn ngắt những hoa giấy
ngày xưa. Bây giờ con ngắt lá vàng khô, cánh hoa không còn tươi. Con vẫn cười
trong nắng và nói những câu chuyện mùa xuân. Xuân của mẹ con mình. Xuân mãi mãi
trong tim mẹ và con.
Con
nhìn mẹ thấy áo dài ngày xưa thênh thang trong gió. Mẹ nhìn con thấy trong bím
tóc con con nhún nhảy. Mẹ lúc nào cũng là mẹ kính yêu của con. Con bao giờ cũng
là đứa con bé nhỏ ngày ấy. Vẫn lý lắc nhảy nhót vẫn nũng nịu đòi bánh mứt.
Suốt
mấy mươi năm mẹ và con sống trong mùa xuân đẹp. Mẹ bình an trong cuộc sống của
người mẹ tảo tần nhưng yêu thương mình, yêu thương con và những người khó khăn
hơn. Ngày rằm mẹ nghỉ bán sớm về chùa tụng một thời kinh. Mẹ bình an trong pháp
của Phật. Mẹ cười và từng hành động, từng cử chỉ sống để hướng về Phật. Khi con
đủ lớn, đủ có cuộc sống bằng chính mình là lúc mẹ về nhà ngồi đọc kinh, nghe
một băng giảng và thảnh thơi ra vào với những ngọn gió, ánh nắng lúc nào cũng
là mùa xuân.
Xuân
bây giờ của mẹ con mình đằm thắm hơn xưa. Mẹ ngồi trong nắng nhấp chén trà.
Bước thấp bước cao mẹ ngồi sửa cánh hoa nhỏ bên hàng rào. Mẹ nói để mẹ hoạt
đông cho vui. Miệng móm mém mẹ cười. Con ngồi vun đất cho mấy khóm cúc trồng
cúng Phật. Những khóm hoa mười giờ còn sót lại cũng nở toe trong gió sớm. Rồi
mẹ con nắm tay nhau đi trong nắng. Mẹ dựa vào vai con. Hai mái tóc bạc dựa nhau
trong gió.
Mấy
mươi năm mẹ và tôi yêu thương như yêu thương chính bản thân mình. Mẹ đau
một chút tôi xót xa. Tôi đau một chút mẹ cuống cuồng. Mấy mươi năm mẹ sống vui
trong tim mình và vui cả hàng xóm chung quanh. Ai cũng thương mẹ, quý mẹ như mẹ
ruột của mình. Mẹ tập san sẻ những gì mình có. Một chút vì mẹ cũng không giàu
có nhưng đủ mọi người hiểu tấm lòng chân thành của mẹ. Tôi cũng theo mẹ. Một
chút hiền hoà, bình an, bớt bon chen, bớt tham lam mà bạn bè phong cho tôi hai
chữ người hiền. Cuộc sống bình lặng tôi sống an lành lắm.
Hôm
nay ngày đầu năm mẹ vả tôi đón xuân bằng áo dài màu nâu đậm. Mẹ thích màu nền
nã và thấy trong đó bình an. Tôi chiếc áo dài màu xanh lá. Màu có ở khắp mọi
nơi và còn mãi mãi. Hai mẹ con nắm tay nhau đi trên con đường ngày xưa dẫn đến
chùa. Mẹ không thích dùng xe. Từng bước thong thả mẹ mẹ nhớ hoa cỏ ngày xưa.
Chỉ là hoa cỏ dại nhưng mùi thơm nhẹ và chan chát. Con đường nhựa bây giờ sạch
nhưng còn mất chút hương xuân khi người ta cất nhà dày hai bên đường. Mẹ kể
chuyện những bước chân sáo vẫn nhảy khi còn thơ dại. Mẹ nhớ câu chuyện con mè
nheo đòi lì xì thêm...Câu chuyện của trẻ con vang vang cả một quãng đường nhỏ.
Nắng vẫn còn đó đi sau lưng mẹ nghe hạnh phúc của mẹ con mình. Gió len lén thổi
qua vai thì thầm hai chữ bình an. Rồi mẹ cười...
Năm
nay năm thứ bao nhiêu tôi có mẹ và mẹ có tôi. Mẹ con tôi vẫn bình an như ngày
xuân tưởng chừng không ngừng. Mẹ bình an cùng mảnh sân nhỏ đầy hoa. Tôi đi làm
để cuộc sống mãi bình an trong bốn mùa xuân. Mẹ và tôi luôn luôn có những mùa
xuân bất tận trong tim.
Con
yêu mẹ lắm mẹ ơi! Mùa xuân bất tận của con.
K.D (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét