Những ngày cuối tháng Ba, dòng sông Hàn
khẩn trương những giai điệu rộn ràng của trời xuân Đà Nẵng. Những bụi mù, những
khói dầu, những tiếng động, những giọt mồ hôi, những bữa cơm ăn vội… cũng không
làm mệt những người thợ đang làm nốt những việc để hoàn thiện những chiếc cầu nối
hai bờ dòng sông giữa lòng thành phố.
Xưa phố bên sông. Giờ sông giữa phố. Và,
giờ sông đẹp thêm nhờ những chiếc cầu.
Đã qua những ngày vui khi cầu Sông Hàn nối
lòng người Đà Nẵng lại với nhau. Nối lòng người Quảng Nam - Đà Nẵng lại với nhau. Mừng cầu
Sông Hàn những người con Đất Quảng từ Tiên Phước, Hiên, Giằng đến Duy Xuyên, Đại
Lộc, từ Chu Lai, Thăng Bình đến Cửa Đại, Điện Bàn, từ Hà Nội, Hải Phòng đến Sài
Gòn, Đất Mũi… cũng về chung vui. Những người con Quảng Nam, Đà Nẵng nối tình anh em ruột
thịt của Vu Gia, Thu Bồn, của Bà Nà, Non Nước… bên giòng sông quê Mẹ.
Rồi những chiếc cầu mới nối tiếp, những
chiếc cầu nối đôi bờ dòng sông Hàn chảy ra Biển Đông. Chợt trong tôi vang lên
lời ca của một ai đó: Cầu này cầu ái, cầu
ân…Có phải những chiếc cầu trên sông Hàn là cầu ái, cầu ân? Tôi không nghĩ
chữ ái ân của chuyện vợ chồng, của những người bạn tình khác giới. Tôi đang
nghĩ đến chữ ái, chữ ân trong lời ca ái tử, trong nỗi lòng ái quốc, trong ân
tình, ân nghĩa thủy chung.
Và trong tôi vang lên lời ca Nhịp cầu nối những bờ vui. Lời bài hát
ngày nào vẫn như vang trong từng con phố, như thấm trên từng cây lá hai bờ sông
Hàn, như lung linh, nhảy múa trên những đèn trang trí, như rộn ràng khúc nhạc
biến tấu của giai điệu đường phố trên đường Bạch Đằng, như cánh diều trên bãi
biển Mỹ Khê, như những nụ cười rạng rỡ dưới những màn pháo hoa kỳ thú…
Nhịp
cầu nối những bờ vui và những chiếc cầu nối những những bờ vui. Nối cả niềm
tin yêu, nối cả gương mặt của tiền nhân với con cháu, nối cả đất liền với biển
đảo, nối truyền thống Diên Hồng, Chi Lăng, Đống Đa với Phú Lâm, Gạc Ma. Trong
tôi hiện lên điều ước. Ước gì có ngày nào đó, chiếc Cầu Rồng hướng ra Biển Đông
có phép thần vươn mình ra tới tận Hoàng Sa, nối bán đảo Sơn Trà với quần đảo
Cát Vàng, để Hoàng Sa mãi là của Việt Nam như trong sử sách.
Cách Cầu Rồng về phía Nam không xa là chiếc cầu mang hình
dáng chiếc thuyền với cánh buồm duyên dáng. Tôi ước cánh buồm đó nối những chuyến
tàu từ Đà Nẵng tới mọi miền của Tổ quốc. Nối Đà Nẵng với Trường Sa, Côn Sơn,
Phú Quốc, Bạch Long Vĩ, Hạ Long, Cồn Cỏ… Nối Đà Nẵng với biết bao cảng trên khắp
hành tinh này.
Tôi tin Rồng và cánh buồm nối khí thiêng
dân tộc đến với con cháu Quảng Nam
- Đà Nẵng hôm nay, nối anh linh tiền nhân đến với thế hệ mai sau bằng niềm tin
và nghị lực, bằng sự yêu thương, hóa giải của mọi con dân nước Việt.
Trong tôi, những chiếc cầu trên sông Hàn
như nối đêm với ngày, như nối tình yêu, ân nghĩa, nối khát vọng lớn lao, nối
lòng bao dung, đạo làm người, nối bao điều tốt đẹp đến với cuộc sống hôm nay.
Tôi tin chắc một điều là lòng người Quảng Nam - Đà Nẵng nối kết thành một khối
vì thành phố của mình. Lòng người Đất Quảng cũng mong kết nối với đồng bào mình
đang làm ăn, sinh sống khắp năm châu, cùng với bạn bè chân tình trên thế giới.
Trong tôi rộn lên lời bài hát: Chiếc cầu là nơi hò hẹn của đôi ta…
Tôi đứng ở hữu ngạn sông
Hàn nhìn những chiếc cầu như nối nụ tin yêu ngày mới.
Đà Nẵng, tháng Ba - 2013
Phan Trang Hy
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét