Nhà thơ Lê Thiếu Nhơn
Nhà thơ LÊ
THIẾU NHƠN
Tên thật: Lê
Thiếu Nhơn
Sinh năm:
1978
Hiện ở Quận
Gò Vấp, TP.HCM
Tác phẩm
đã xuất bản:
*Bài ca phía
mặt trời (1997)
*Dốc gió
(1999)
*Phố tình
riêng (2004)
*Trong bóng
người xưa (2006)
*Những người
lãng mạn giữa đô thị (2006)
*Người Việt
biết đùa (2006)
*Bản tường
trình giấc mơ đi vắng (2009)
*Thi ca nết
đất (2011).
BA
ĐOẢN KHÚC CHO MỘT NGƯỜI
1.
Anh nhớ cả
buổi chiều hôm ấy nhờ một khuôn mặt
Một khuôn
mặt đang cười xào xạt cỏ cây
Em đứng lẫn
vào ngọn gió cuối mùa thao thức
Để bầu trời
Bảo Lộc muộn giăng mây
Đôi môi anh
gặp, tiếng hát anh cầm
Sao không
tin tình yêu có thật
Em đợi gì
đường xa đèo dốc
Đã tưng bừng
hoa cẩm chướng hoàng hôn
Xin ở lại
đây một cơn mưa cũ
Áo em về bay
ngược niềm thông xanh!
2.
Anh không bỏ
cuộc
Anh chọn
cách khác để yêu thương
Một mái nhà
em không đến ở
Một dòng
sông em không trở về
Một ngọn đồi
trắng xóa gió ban mai
Cuộc sống
mang cho anh quá nhiều nghi ngờ
Chỉ phía
riêng em không cần tự vệ
Chút niềm
tin bé nhỏ không thể giữ chân người muốn xa nhau
Vẫn đủ anh
ngồi mong ngóng đôi mắt buồn chiều tắt nắng
Nếu em lẻ
loi bước qua ngày giá lạnh
Thì cô độc
trong anh tăng gấp vạn lần.
3.
Ngay những
vết bụi dưới gót giày anhcũng có ẩn số con đường
Làm sao biết
lúc này em nơi nào lặng khóc
Hạnh phúc
vốn rất mong manh trước khi hai ta cách mặt
Và thương
nhớ mỗi ngày cứ bấp bênh thêm
Anh đã thức
trắng nhiều đêm
Viết hàng
trăm câu thơ có thể em không bao giờ đọc
Anh lo một
đợt gió trái mùa, một trận mưa bất trắc
Em nhỏ nhoi
giữa thị phi phố phường
Tha lỗi cho
nhau
Chuyến xe
đong đưa nẻo người toan tính
Anh thắp
ngọn đèn miền khuya khoắt xa em!
THẢNG
THỐT NGOẠI Ô
Một tàu cau
sắp rụng nói gì với trời xanh
Ngoại ô cũng
tĩnh lặng, heo may cũng tĩnh lặng
Những mùa
xưa thăm thẳm đã chia lìa
Tiếng chim
kêu mải miết phía tường rêu
Mặt người
đôi khi cô đơn hơn mặt đất
Tôi học cách
buồn theo vạt khói dần xa!
BIẾN
KHÚC TÌNH
Viện trợ
khẩn cấp một niềm thương
Cố tình xua
đuổi một cảm giác
Tôi tìm em
cực nhọc thị thành
Có khi nửa
đêm không dám tin bóng tối
Có khi danh
lợi rối bời vẫn dấn bước bôn ba
Em chưa hề
chối từ
Tôi chưc hề
bỏ cuộc
Một miền hư
ảo đã thẳm sâu
Một lời
nguyện cầu đã lạnh buốt
Như cánh
chim quen giam cầm lồng chật!
THƠ
MẮC CẠN
Sợ đất đai
khô cằn, cỏ dại đã ra hoa
Sợ lòng mình
bơ vơ, tôi làm thơ ngợi ca trời rộng
Ngỡ được gửi
một mắc lưới đến hy vọng thuyền chài
Nào hay phải
góp cho trùng khơi một con sóng!
VƯỢT
THOÁT
Có khi tàn
một giấc mơ
Tôi nhận ra
nhiều người đang sống trong mộng ảo
Tôi đắn đo
không nỡ lay động họ
Vì chính
mình cũng không chịu nỗi khổ đau!
Lê Thiếu
Nhơn
(Nguồn: xuannghiaduong.net)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét