Dù
tôi đã học qua nhiều bài văn nhưng đối với tôi ấn tượng nhất vẫn là tùy bút
“Cổng trường mở ra” của nhà văn Lý Lan. Nó ấn tượng với tôi không chỉ ở lối
viết văn đầy cảm xúc chân thật của tác giả muốn gửi đến độc giả trong ngày đầu
tiên đến trường mà nó còn diễn tả sâu sắc tâm lí của mỗi người. Câu nói “Bước
qua cánh cổng trường là một thế giới kì diệu sẽ mở ra”, đó là câu nói làm cho
ta bồi hồi và nhận ra giá trị của việc đến trường.
Ở đây, tôi cũng như bao người học sinh khác, được phiêu lưu vào một kho tàng
kiến thức đồ sộ của nhân loại cho thế hệ trẻ mai sau. Nhà trường là một thế
giới kì diệu, đúng thế - nơi đây là nơi chắp cánh cho bao ước mơ bay cao, bay
xa hơn nữa. Với tôi trường học không chỉ là nơi cung cấp cho tôi kiến thức để
bước vào đời mà còn là nơi gắn kết tình bạn, tình thầy trò.
Ngày đầu bỡ ngỡ bước vào ngôi trường trung học cơ sở, lúc ấy trước mắt tôi là
một quãng đường dài và đầy những khó khăn, nhưng sau nhiều ngày học bên bạn bè,
thầy cô, tôi cảm nhận được sự kì diệu của những trang sách hồng mà trong đó
thầy cô là những bố mẹ dìu dắt chúng tôi đến bến bờ của sự thành công.
Tôi đã trải qua ba năm gắn bó với ngôi trường thân yêu mang tên của vị anh hùng
dân tộc mà người đời luôn kính trọng và biết ơn, đó là Tây Sơn. Tôi thật hạnh
phúc và tự hào khi được mặc trên mình bộ đồng phục học sinh và được cùng các
bạn vui học tại nơi này. Mỗi khi hè về, bác Phượng tự trang hoàn cho bộ đầm của
mình một màu đỏ cho sự chiến thắng và màu xanh cho sự hi vọng, nhưng trong bác
vẫn nhớ thương bọn học trò quậy phá, tinh nghịch, tôi cũng như bác vậy, mong
cho hè qua nhanh để được đến trường với các bạn. Tâm lí học sinh là thế “Đi học
lại mong được nghỉ, nhưng nghỉ quá lâu lại thấy nhớ trường, nhớ lớp.”
Nhắc đến mái trường Tây Sơn, tôi không thể quên được những người thầy cô đã gắn
bó với tôi và các bạn cùng trang lứa từng giờ trên lớp học, họ cùng mấy đứa
nhóc vừa ngoan ngoãn vừa dễ thương và hãy còn ngây ngô, khờ khạo bay vào vũ trụ
của sự thông thái. Tôi biết khóc, biết cười trước những cảnh đời…biết đứng lên
khi vấp ngã…biết nhặt lấy cây gai trên đường để bảo vệ bàn chân cho những người
đi sau…đều nhờ vào những bài học và sự tận tình của người cha người mẹ thứ hai của
tôi. Tôi biết thế nào là hi sinh, thế nào là cuộc sống đúng nghĩa, biết yêu
thương mọi thứ,…
Thầy cô là những người dạy
tôi điều đó. Cuộc đời của những người thầy người cô cứ êm trôi như dòng sông
xanh…Tóc cô bạc đi, mắt thầy nheo lại nhưng vẫn luôn cố gắng đi cùng chúng tôi
với một trái tim hết lòng yêu thương thế hệ trẻ. Bao nhiêu khát vọng đã thỏa
mãn…bao nhiêu ước mơ đã trở thành sự thật…Vậy mà có mấy ai ngoái đầu nhìn lại
mái trường thân yêu và những người thầy cô đã hết lòng vì sự nghiệp. Nhiều khi
những cử chỉ nhỏ bé của các bạn thôi cũng đủ kết thành vòng hoa tô thắm cho cái
nghề cái nghiệp của thầy cô. Với thầy cô ngày nào được bước lên bục giảng là
một niềm vui vô hạn nhưng với lũ học trò bé thơ chúng tôi ngày nào được ngồi
trên ghế nhà trường – Tây Sơn là một niềm vinh hạnh cho chúng tôi ngày ấy.
Cũng đã lâu tôi không được ngắm nhìn kĩ ngôi
trường của mình, bây giờ càng ngắm tôi thấy càng đẹp, đẹp ở đây là một thứ gì
đó vui vui nhưng mang theo là bao nỗi buồn của một người học sinh sắp phải rời
xa ngôi trường này.
Cuộc đời tôi là mười hai mùa 20/11, mười hai mùa mưa nắng, mười hai mùa buồn
vui… còn thầy cô cả đời thầm lặng nâng đỡ những đứa học sinh vui tính như chúng
tôi trên con đường kiến thức mênh mông.
Vượt gió, vượt mây
Vượt ngàn
đại dương
Con đến bên
Người.
Những lời tri ân tôi gửi theo bài viết đến bên mái trường và thầy cô mang theo
một chút tấm lòng theo gió, theo mây vượt ngàn dặm đến nơi chứa đầy cảm xúc học
trò và những kí ức đẹp.
N.M.H (học sinh lớp 8 trường Trung học cơ sở Tây Sơn - Quy nhơn, Bình Định)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét