“Ăn như xáng múc, làm như lục bình trôi!”.
Câu bà mắng đeo theo tôi bén gót, xuống tận chiếc cầu ván bắc chông chênh, chồm
hổm ra mặt sông. Nó làm tôi ấm a ấm ức làm sao ấy! Muốn khóc một chặp cho hả hơi
nhưng chẳng hiểu sao tôi tỉnh queo, mắt ráo hoảnh.
Tôi hậm hực đặt mạnh thau quần áo lên mặt
cầu. Mấy mảnh gỗ cũ xì sắp rệu rã đến nơi như oằn xuống, rên lên cót két…Cái áo
trên cùng văng ra. Bịch xà bông tuột theo, trút một bụm bột giặt xuống cầu, lọt
qua khe hở, rắc lên mặt nước. Hoảng hồn, tôi chụp vội túi xà bông. May là kịp
lúc. Không thì ngoại lại ca cẩm: “Con gái con đứa gì mà tệ còn hơn vợ thằng
Đậu!”. Có lần, tôi bạo gan hỏi bà:
-
Vợ
thằng Đậu là ai vậy ngọai?
Thật
rủi! Gặp lúc ngoại đang bực mình, chẳng những không thèm cho tôi biết gốc tích
người đàn bà ấy, bà còn gán ghép:
-
Là
mầy chớ ai!
Không nản, tôi hỏi ráng:
-
Thằng
Đậu là ai vậy ngoại?
-
Hừ,
nó là chồng mầy chứ ai.
Huề vốn!
Thằng Đậu và vợ nó trở thành nỗi ấm ức trong lòng tôi suốt ngày hôm đó.
Tôi lấy từng cái áo, quần nhúng nước vò
sơ sịa cho ra bớt chất bẩn rồi đặt lên mặt cầu. Dùng cái thau múc ít nước, trút
mấy bụm xà bông vào, quậy đều. Màu nước đục ngầu chuyển sang nhờ nhờ đục. Nhận
cái áo dài trắng vào đó, nó biến thành màu cháo lòng. Sốt ruột! Đồ giặt xong,
cái áo tệ hơn hồi chưa giặt. Phải chi tôi nghe lời ngoại, gánh nước sông đổ vào
lu, lóng phèn, cho cặn lắng xuống, nước trong veo hãy giặt thì hay biết mấy.
Đằng này, tôi … làm biếng. Nhỏ Thủy bạn tôi thường cằn nhằn:
-
Mầy
làm ơn siêng siêng một chút cho tao nhờ coi! Cái áo vàng khè mà cũng dám mặc đi
học.
Đứng
giữa đám bạn học, bao giờ tôi cũng nổi bật nhờ…màu áo không trắng. Ngoài ra,
mái tóc dài ngang lưng của các bạn tôi được bỏ xõa hoặc kẹp nơ rực rỡ. Còn tôi
để cho đỡ vướng, tôi vấn tóc thành một củ hành to bằng nắm đấm, thả toòng teng
sau ót. Khi thì tôi cuộn tóc thành hai cục to bằng củ tỏi thòng thòng xuống hai
bên mang tai. Lũ bạn nhận xét, nếu tôi học kém thì chắc cô không tha cho cái
moden quái đản ấy đâu. Cũng may, mỗi khi cô cho làm “toán chạy”, tôi luôn chạy
lên trước tiên và bao giờ cũng được điểm
cao. Tôi dược cô khen:
- Lục Bình khá lắm! Em vừa sáng dạ vừa lẹ
làng. Đáng cho các bạn tuyên dương.
Một tràng pháo tay lẹt đẹt nổi lên. Vì có
đứa dang hai tay mà vỗ nhẹ hều. Nhỏ Thủy còn cắc cớ vỗ bằng hai ngón tay trỏ.
Nó nhe hàm răng trắng ưởn ra cười:
-
Lầm
to rồi cô ơi, nó trôi lình bình thì có.
Nhỏ Kim
Sa thúc cùi chỏ vào hông tôi, thầm thì:
-
Mầy
là đứa hai mặt. “Sáng” chuyện học, “tối” chuyện nhà!
Từ bàn
trên, thằng Phong ngoái cổ xuống khen như ngạo:
-
Ê
Bình, nổi lều bều chứ bộ!
Nhỏ Thủy
trợn mắt:
-
Tụi
mầy quên nó là Lục Bình hả? Hổng nổi sao được.
Vừa lúc
đó, thầy Hiệu trưởng tới lớp gọi cô chủ nhiệm ra ngoài. Kim Sa liền rút chân
trái đặt lên băng ghế, tựa cánh tay trái trên đầu gối, bàn tay xòe ra chống
cằm:
-
Nói
gì thì nói chứ nó là kết quả của một mối tình… trên mặt nước chứ bộ!
Mặc tôi dứ dứ nắm đấm, Kim Sa vẫn bô bô:
- Hồi chiến tranh, ba nó là một anh nuôi. Ông
có tài chế biến thức ăn không thua gì “Vua
đầu bếp Hồng Kông”. Một lần, ông ấy bơi ra giữa dòng sông định kéo cụm lục bình
vào bờ, ngắt hoa về xào với tép thì bắt gặp một nàng đẹp…cỡ tao.
Cả bọn phì cười. Thủy chơm chớp mắt hỏi:
-
Rồi
sao nữa?
- Chàng thét lên một tiếng…trời! Trống ngực
đập thình thịch. May là nàng sáng dạ, lẹ làng bụm miệng chàng. Chứ không thì
địch phát hiện, chĩa súng, bùm bùm mấy phát là không bao giờ có mặt nhỏ Lục Bình trên cõi đời nầy.
Tôi hậm
hực:
-
Mầy
nói hết chưa con quỷ?
-
Chưa!
Thủy đạp vào chân tôi:
-
Cô
trở vô kìa, hai bà.
Đúng lúc đó, tiếng chuông báo giờ ra chơi
vang lên. Kim Sa bật cười:
-
Số
tao là số đỏ mà.
Lũ bạn
cũng chưa chịu để tôi yên. Chúng vừa đứng dậy chào cô vừa quay mặt nhìn Kim Sa:
-
Rồi
sao nữa, Kim Sa?
-
Tụi
bây đãi tao một chầu đá me đi rồi tao kể tiếp cho nghe.
-
Mầy
bóc lột vừa phải thôi chứ!
- Tụi bây phải nhớ rằng khi mình chịu đầu tư
thì phải có kết quả tốt chứ. Tao đã mất một cữ chè Huế, nhỏ Bình mới …xì ra
nguồn cội chứ bộ.
Phong
khoát tay:
-
Thôi
kệ, tui bao bà đó, kể tiếp đi!
Sa tủm tỉm, nó đảo mắt nhìn vòm trời
trong veo ngoài khung cửa lớp.
-
Tụi
bây biết không? Nàng vốn là một cô văn công ca hay, múa dẻo. Định mệnh khiến
xui nàng thương một người bạn giao liên bị ốm nên tình nguyện vượt sông, mang
thư qua bên kia bờ, cũng chính lần đó, nàng gặp duyên kỳ ngộ. Để tránh những
cặp mắt cú vọ của bọn địch từ cái “chuồng cu” gần đó, nàng dùng lục bình ngụy
trang để bơi ngang sông. Ai dè, chàng thấy hoa trôi, muốn hái nên nhảy tòm
xuống nước, bơi ra thì…Tao mệt quá, tụi bây mua nước cho tao uống đi rối tao kể
tiếp.
Phong vênh mặt:
-
Thôi, bà khỏi kể nữa, tui biết rồi
-
Sao,
biết sao?
- Thì chàng và nàng cùng bơi vào bờ. Nàng tặng
chàng cụm lục bình để chàng muốn xào nấu thì mặc nấu xào. Trước nghĩa cử cao
đẹp của nàng, trái tim chàng anh nuôi lắc lư, lắc lư, khốn khó. Chàng liền ngắt
một đóa lục bình cài lên tóc nàng rồi trịnh trọng tuyên bố: “I LOVE YOU!”.
Cả bọn
cười bò. Tôi phục lăn tài bóc phét của mấy đứa bạn. Câu chuyện tình trong thời
chiến tranh đầy gian nan, khốn khó vậy mà bọn nó tưởng tượng đẹp như tranh.
Thật ra, ba mẹ tôi gặp nhau như thế, nhưng họ lặng lẽ nhìn nhau không nói. Sau
đó, mạnh ai nấy lo làm tròn nhiệm vụ, chia tay nhau đến khi chiến tranh kết
thúc. Ba mẹ tôi gặp lại cũng tình cờ…trong bệnh viện. Mẹ ốm, phải nằm viện. Ba
đi thăm bạn mà đi lầm phòng, gặp mẹ. Hai người nhìn nhau ngỡ ngàng và…mừng
quýnh. Tôi ra đời đất nước đã thanh bình. Những dòng sông êm đềm chảy qua làng mạc, không chút cạm bẫy.
Không đạn bom chực phủ xuống đầu. Trước
mắt tôi là những con đường thẳng tắp. Tôi chỉ việc tiến lên. Dù vậy, ngoại không
sao hiểu được tranh đấu với bản thân cũng không dễ gì đâu. Nhất là tính lười
biếng của tôi.
Giặt giũ
xong, tôi chần chừ chưa muốn vào nhà. Tôi thích ngắm dòng sông lờ đờ chảy giữa
đôi hàng dừa nghiêng ven bờ. Những cụm lục bình bất chợt bập bềnh phía xa. Màu
tím dịu dàng trôi trong chiều thu lặng lẽ. Chẳng biết con sông nầy xuôi về đâu?
Nhánh sông có rẽ vào nơi ba mẹ gặp nhau thuở đó?
N.T.M
Trong gian khó, sự hiện diện của tình yêu bao giờ cũng bắt đầu từ sự thanh khiết, chính vì sự thanh khiết ấy, trong đôi mắt gần như đã nói hộ cho tình yêu và thời gian trả lời cho tình yêu cũng là thời gian thanh khiết. cảm ơn cô Mây đã giải mã giùm cho thời chúng ta đã sống và đã yêu. Chuyện ngắn đơn giản nhưng bầy giờ thì..."tình yêu là gì?" khó nói quá.
Trả lờiXóaCám ơn Mạc Minh đã đọc và nhận xét. Chúc vui và khỏe.
Trả lờiXóaLen Xanh chút Tím Lục Bình
Trả lờiXóaBềnh bồng sông nước nặng tình quê hương
Nhớ ngày xưa, chuyện chiến trường
Dáng ai xinh xắn vấn vương tình nồng
Lục Bình trôi giữa bão giông
Em-Tôi hai nửa phủ hồng tim nhau
Bé yêu kết nụ nhiệm màu
Duyên tình gởi lại ngàn sau vẫn tình!
Chuyện nhẹ nhàng,truyền cảm và rất dễ thương lắm Mây ơi!
Chúc tác giả vui tươi và hạnh phúc!
Dạ Mây cũng cám ơn Minh Nguyên. Bài thơ họa TN của Minh Nguyên cũng hay nữa. Chúc hạnh phúc nhé.
Trả lờiXóaHồi xưa đi học, Bình mà học lớp em thì ....khỏi nói luôn hiiiiiiii Em chọc khóc mới chịu hiiiiiiii
Trả lờiXóaHồi xưa em là học sinh cá biệt chị ạ hiiiii Toàn chọc con gái khóc bị báo cáo cô rồi em bị phạt huhuhu Giờ đọc truyện của chị .Cái máu yêng hùng lại nổi lên nữa rồi Thích thời học sinh quá !!!