RỤNG
Vỡ ngày chiều rụng vào đêm
Cây vừa khép mắt rụng thêm lá vàng
Hạt buồn rụng xuống nhân gian
Ngang trời nắng rụng bàng hoàng cỏ cây
Cánh diều rụng bởi chạm mây
Triều lên sóng rụng đẫm đầy áo em
Nhớ ai rụng buốt tim mềm
Mắt người rụng tím cả miền mộng mơ
Đa tình bỗng rụng vào thơ
Ánh trăng rụng chín cả bờ bãi đêm…
Âm thanh reo từ trong
muôn sắc lạnh
Hơi thở đá ngập ngừng
trầm tích
Trập trùng núi
Bảng lảng mây
Róc rách lời ngọn suối
Hồn đá ngân rung trong
chiều u tịch
Vũ điệu em lấp lánh bảy
sắc cầu vồng…
Huyền thoại đá tự thuở
xa, rất xa
Trắng, đen, vàng, nâu,
đỏ
Tím, xanh… những bảng màu óng ánh
Em ngân nga khúc
ngàn năm trong vỉa tầng ngút lạnh
Ngạo nghễ gió trời
Giấu niềm đau, em cứng
cỏi gan lỳ từ đất
Mặc nhân gian thăm thẳm
nỗi đau đời!
Xây xước thịt da
Họ khắc lên thân em
những vần thơ rớm máu
Trơ lỳ đến kiệt cùng
xương xẩu
Đá dấn thân làm đẹp cho
đời
Cứng như đá và lạnh lùng
như đá
Vũ điệu em đắm say
trong nhọc nhằn lại rạng rỡ xinh tươi
Sức sống ngàn ngàn năm
không tuổi
Đá, đá ơi!
TÂY NGUYÊN - ANH VÀ EM
Nắng
Gió
Em nhún nhảy gùi trên lưng bóng lá
Róc rách ca lời con suối
Câu hát trập trùng hương núi
Lời hoa rừng mở cánh Pơ Lang em bỏng sém ngực đồi
Tinh khôi rơi
Thanh khiết màu cà phê ngào ngạt
Thơm lựng chiều đại ngàn gió lồng lộng
dâng tràn đất đỏ Tây Nguyên…
Anh
Giữa mùa đàn ông
Bờ vai Tây Nguyên ắp gió
Ngút xanh rộn rã lá cành
Em
Dã Quỳ náo nức hoa vàng
Ngẩn ngơ Thạch Thảo
Hồn nhiên non mướt xâm thực bãi hoang
Giấc khuya vùi mình
Lấp loáng…
Màu Tây Nguyên
Ơi nắng tím chiều thổ cẩm
Tháng ba Xuân ướt cồng chiêng ngân vang vách nhà sàn
Voi Bản Đôn âm âm ký ức Đam San…
Gặp lại Tây Nguyên
Nắng
Gió
Mặt trời mải mê gọi núi
Rừng xanh thảng thốt gọi chiều
Tây Nguyên rằm rạo rực
Em đỏ mắt trông theo…
HỨNG
Nửa khuya
sông hứng trăng vàng
Bãi ngô hứng gió
giữa
ngàn
mắt đêm
Hoa e ấp hứng sương mềm
Búp non hứng nắng
tắm trên lá cành
Khô cằn
khát hứng mưa xanh
Cây cao hứng sét mà thành thu lôi
Hứng tình tôi đợi... một tôi
Chìa bàn tay trắng hứng đời hư không…
P.T.P.T (Hà Nội)
Chùm thơ Chủ nhật của Pham thị phương Thảo thật hay!TKL thích nhất:
Trả lờiXóaĐa tình bỗng rụng vào thơ
Ánh trăng rụng chín cả bờ bãi đêm… (Rụng )
Nửa khuya
sông hứng trăng vàng
Bãi ngô hứng gió
giữa
ngàn
mắt đêm
............
Hứng tình tôi đợi... một tôi
Chìa bàn tay trắng hứng đời hư không…(Hứng)
Thơ thật sâu lắng,lãng mạn & rất hay!Cám ơn PTPT!