Phận lại thức giấc. Nhiều đêm nay,
từ cái ngày ấy, anh bị thức giấc nhiều
lần trong đêm. Anh quơ tay bên cạnh, không đụng vợ. Anh chợt nhớ, cũng từ dạo
ấy, đêm khuya thức giấc, thường không có chị bên cạnh…
Phận lại thao thức tiếc xót và
rủa sả mình thậm tệ!
Hồi đi nghĩa vụ quân sự, anh
đóng quân tận Vĩnh Long, gặp Lài và lấy làm vợ. Mồ côi từ nhỏ, anh nghe chốn
này có ông chú ruột nên tìm về, nào dè
vế tới nơi thì ông chú đã chuyển đi làm ăn đâu trong Xuyên Mộc, Bà Rịa!
Vốn liếng không có là bao, tằn
tiện mua lại được cái nhà.
Cha xứ thường thăm viếng và rồi
cả hai học giáo lý, rửa tội, theo đạo và
làm phép cưới ở nhà thờ. Bốn năm rồi mà vẫn không có con!
Cái công việc tuy không phải là
nghề, nhưng cũng mang lại cho hai vợ chồng Phận miếng cơm hàng ngày…
Dưới gốc cây me, trước cổng vào
nhà thờ, với một cái bàn chữ nhật nhỏ bỏ
dăm đôi giày, đôi dép… đã may xong, một ghế thấp để ngồi và mấy cuộn chỉ, hộp
keo “con chó”, anh gia công khâu, dán
lại các loại giày dép, cũng tạm qua ngày. Chị Lài không quen làm rẫy nên chỉ ở
nhà…
Thế nhưng hai con mắt anh không
biết tại sao càng ngày càng mờ, nhất là những lúc trời nắng!
Hôm đi
bệnh viện tỉnh khám, bác sĩ bảo anh bị đục thủy tinh thể, chờ có phái
đoàn mổ từ thiện của nước ngoài ghé địa phương thì xã sẻ thông báo. Phải chờ
thôi chứ tiền đâu mà không chờ! Hai năm rồi chưa ai ghé, mắt ngày càng mờ thêm.
Không thấy rõ nên may cũng chẳng xong!
Anh dẹp may giày, bày ra bán vé
số, cũng có mắm có muối nhờ ở ngay trước cửa nhà thờ, có ngày anh bán cả trăm
tấm!
Chục ngày trước, có cậu thanh
niên ở đâu đi xe máy sà vô mua sáu tấm. Sau khi trả tiền, cho lại anh một tấm,
Phận mừng lắm, gấp đôi cho vào chiếc ví ở túi sau. Chiều còn lại mười hai tờ,
đại lý ghé lấy.
Về nhà sớm một bữa.
Gần đến nhà, thằng Toàn hàng xóm
đứng trong hàng rào vói ra hỏi: “Còn vé không?”, “Hết rồi!”. Đi được một quãng,
anh lại nhớ tấm vé cậu thanh niên cho hồi sáng, “Chậc, biết có trúng không, bán
mẹ nó lấy năm ngàn cho chắc ăn! Cái số mình nó nghèo rồi, mấy lần bỏ tiền mua
còn không trúng huống là cho!”
Anh quay lại, “Ê, còn một tấm,
lấy không?”. “Lấy!” Toàn đưa anh mười ngàn, anh thối hắn năm ngàn.
Sáu giờ thì tin trúng số lan
nhanh. Anh Từ đại lý, ghé đưa cho Phận tấm giấy kết quả xổ số, nói: “Lốc của mi
trúng độc đắc! Mi nhớ bán cho ai thì ghé nhà xin người ta ít triệu!”
Không nhớ ai mua vì mắt kém,
Phận kêu thắng Toàn dò thử.
Trúng! 125 triệu!
Phận như trúng phải gió độc, sụm ngay trước
nhà, hai ngày sau không dậy nỗi, ốm luôn!
Và rồi đêm nào cũng giật mình
thức giấc, nằm tiếc xót 125 triệu, rủa sả mình ngu!
Nằm chờ chán vẫn không thấy chị Lài, “đêm đi
tiểu đi tiêu cũng đâu có lâu như vậy?” Anh Phận thoáng chút nghi hoặc. Từ mấy
tháng gần đây, thằng Toàn qua nhà anh luôn, Lài thì cớt cớt nhã nhã… “Mà thằng
Toàn thì có vợ, có con, không lẽ…”
Mắt anh ban đêm, trời không sáng
thì còn ro rỏ, anh lần ra bếp. Ngay trong cái chuồng heo từ lâu không có heo, hai
tấm thân trần truồng, quấn vào nhau say sưa… !
Thằng Toàn và chị Lài, vợ Phận!
Anh lảo đảo trở lại giường chong
mắt nhìn lên đỉnh mùng rách lỗ chỗ!
Hơn mười ngày ốm, cộng với những
đêm thức giấc không ngủ… thể chất và tinh thần anh bủn rủn… Những ý nghĩ hỗn độn, chập chờn… như ma trơi trong
đầu anh!
Lài trở vào giường, còn thở hồng
hộc như vừa cày xong đám rẫy mì!
Hai ngày sau thì mất tích, cả
Toàn, Lài, vợ anh, cùng ông Ngoạn, cha của Toàn. Thì ra họ có sắp đặt rồi!
Phận cũng không dậy nổi mà nấu chén
cháo cho mình!
***
- Anh Phận, dậy húp chút cháo!
- A…i… đ…ó? Phận nói như rên.
- Em đây, Thê đây anh Phận! Cái
tụi nó anh đừng buồn nữa, em cũng chẳng
tiếc tác gì cái thằng say vũ phu đó!
Thê là vợ của Toàn.
Thê hiền, đẹp và chăm. Chỉ tội
cái hồi còn nhỏ, cháy nhà, phỏng nặng,
chân phải bị teo, đi khập khễnh! Toàn ưng chị vì một mẹ một con, tưởng đâu bà
mẹ góa có vốn liếng nhiều, nào dè cưới xong hai năm, sinh được đứa con gái, mẹ
Thê chết, giờ hắn mới biết là chẳng vốn chẳng liếng gì, ba chỉ vàng không đủ
cho hắn mua chiếc xe cũ đời 86! nhưng cũng còn có cái nhà! Hắn bán cái nhà cha
hắn, rồi đem cha về ở chung trong nhà vợ!
Dạo gần đây, đêm lại, kéo quần vợ ra
, thấy cái chân dúm dó hắn mất hứng, nổi quạu, có khi tống một đạp làm Thê rớt
xuống giường! Chị không dám leo lên, sợ hắn lại cho thêm một đạp khác nên cứ
ngồi mé giường khóc rấm rức!
Phận cố ngồi dậy, muốn bỏ chân
xuống giường mà không nổi, anh nhìn thấy gương mặt Thê nhờ bóng tối! Mắt anh rưng rưng!
- Anh Phận gắng nuốt miếng cháo
lấy sức!
Phận nuốt cháo và cũng nuốt luôn nỗi xót xa trong
lòng. Xóm giềng lúc này, ai ai cũng ghé thăm và khuyên nhủ anh quên cái con
phản trắc lăng loàn ấy đi .
Thê săn sóc anh tận tình như một
người vợ, hai con người chung nỗi thất vọng. Cái nghèo, cái khổ… làm cho người
ta dễ chấp nhận nhau.
Thê bồng đứa con gái một tuổi qua nhà
Phận cả ngày để tiện chăm sóc cho anh hơn…Tối về nhà mình. Chừng mười ngày thì
anh đã phục hồi trí lực, chuyện cũ cũng nguôi ngoai nhờ có Thê. Chạng vạng
chiều hôm đó, anh buồn bã nói với Thê:
- Cứ
đi qua đi về mệt, hay là Thê ngủ lại đây luôn?
- Đóng cửa nhà à, người ta nói vô nói ra…
- Thì để họ nói !
Đêm đó chị Thê ở lại…
Hai ngày sau thì cha xứ ghé
thăm, cha cho hai lon sữa và 100 ngàn, khi sắp về cha nói:
- Cha có nghe người ta đồn này
đồn nọ, cha cũng rõ hoàn cảnh hai con, nhưng cha nghĩ nên chờ một thời gian coi
sao đã. Sống với nhau như vậy e khó coi và còn luật hôn phối nữa, hai con đều
có làm phép nhà thờ!
Tối hôm đó, Thê ẵm con về lại
nhà, nằm thao thức không ngủ được!
Bên này, Phận cũng không ngủ!
Anh cảm thấy trống trải hơn cả lúc Lài mới bỏ đi!
Chiều tối lại, anh qua nhà Thê:
- Đêm qua tui không ngủ được,
Thê tính chuyện tụi mình thế nào?
- Cha đã nói vậy biết sao giờ ?!
- Cha chưa ở với thằng Toàn và
con Lài, Cha chưa thấy tụi hắn mần chuyện lăng loàn sau chuồng heo, cha có
người lo nấu nướng cơm nước hàng ngày… nói
chung, cha không phải là tui và Thê. Thê không qua bên đó thì tui ở lại bên này!
Tối đó, Thê lại ẵm con qua với
Phận. Đêm không còn thao thức, Phận không chê cái chân nhăn nhúm của Thê. Họ
mặn mà như một đôi mới cưới, sau phút giây hạnh phúc …Thê đặt tay lên bụng
Phận:
- Anh Phận…
- Chi vậy Thê?
- Mình đi vô trong Sài Gòn mổ
mắt đi!
- Có tiền đâu mà mổ?
- Hồi chưa chết, mạ có đưa em
năm chỉ vàng, nói là phải chôn kỹ, không cho thằng Toàn biết, để sau mà phòng
thân!
- Của Thê và cho con bé sau này, chừ lấy mổ mắt sao được!?
- Sáng mắt rồi mình làm bù
lại, của mạ cho em, thì cũng như của anh…
lo gì! mình đã…!
Một chỉ vàng là bốn triệu ba,
thay thủy tinh thể một con mắt hết năm triệu tư, bán hai chỉ cũng còn thừa làm
vốn, Thê muốn thay luôn cho Phận cả hai mắt nhưng bác sĩ không chịu làm, phải
đợi một năm sau.
Chao ôi, một con cũng đủ sáng
rực như đèn pha rồi, Phận như lanh lẹ hẳn ra…
Bây giờ
cái bàn phải làm to ra, một bên bày vé số, một bên bỏ mấy đôi giày… Mua thêm một cái ghế vì hai
người cùng ngồi, vừa bán vừa khâu giày… Chị Thê cũng mau mắn, miệng mồm, vui vẻ…Cột một cái võng nơi chảng hai của gốc me, con bé ngủ, hết ngủ
thì dậy đùa chơi bên họ.
Phận tươi tắn lại. Chuyên buồn cũng không còn
bận trí của hai người. Nhưng cứ mỗi lần thấy Cha xứ thì họ lại như kẻ phạm
trọng tội, mặc dù cha chẳng trách móc gì! Chủ nhật họ đi lễ nhà thờ nhưng không
đi rước lễ!
***
Tin dữ lan nhanh làm cả xã rúng
rính!
- Sao mà chết?
- Thì đi buôn xăng bên Campuchia,
lật xuồng chết cả đám chứ sao!
- Ai báo về?
- Hai ông công an dưới miền Tây
họ ra làm việc với xã cả buổi chiều đó!
- Chừ làm sao?
- Họ chôn luôn dưới đó rồi, chờ lâu thối
quá mà.
- Ông Ngoạn cha thằng Toàn cũng
chết à?
- Thì đã nói là cả đám mà!
Đêm đó cả Phận và Thê không
ngủ, họ ngồi suốt đêm, không ai nói chuyện với ai. Gần sáng, Phận nói:
- Hay là mình xuống dưới
đó cho biết chỗ, rồi về làm cái tang cho
cả ba người, cho con bé để tang cha và
ông nội nó, sau này thuận tiện mình đem
cốt về?!
- Anh tính vậy cũng được!
Cũng phải hơn mười ngày mới
xong thủ tục dưới miền Tây. Phận và Thê
về lại nhà, Phận nói:
- Mở cửa nhà bên đó, anh đóng
cái bàn thờ cho cả ba người Thê ạ.
***
Hơn bốn tháng rồi từ ngày họ cho
con bé chịu tang và dọn mấy mâm cho bà con tới đốt nhang trên bàn thờ nhà của
Thê. Nhà chỉ mở cửa khi nào Thê qua quét dọn rồi thắp nhang…
Hôm ấy, Thê nằm nghiêng thì thầm vào tai Phận:
- Hồi học giáo lý anh có biết
luật Hôn nhân thế nào không?
- Không?
- Hai người họ đều chết thì mình
có quyền làm phép cưới với nhau. Em muốn đi lễ và rước lễ bình thường như mọi
người, cứ như vầy hoài em bứt rứt lắm!
Phận nằm im lặng một lát, anh
nắm tay Thê như năn nỉ:
- Chờ một năm nữa em ạ. Làm giỗ
xong, mình qua xin cha làm phép cưới!
Chị Thê ôm lấy anh Phận:
- Anh tính vậy cũng được!
Chị Thê lại tỉ tê:
- Hôm qua đi chợ, người ta nói
với nhau em nghe được…
- Họ nói gì?
- Họ nói anh sống có tình!
Phận nằm ngẫm nghĩ một lúc:
- Không biết anh có tâm có tình
hay không, nhưng cái bụng anh nó nói sao anh làm theo như vậy!
Phận nói xong, cho tay vào quần
chị thê, xoa lên chỗ da nhăn nhúm vì phỏng, chị Thê nhột quá, níu lấy tay anh…
Ngày
13 tháng 11. 2012.
(Sinh nhật lần thứ 57)
Trạch An – Trần Hữu Hội.
Tác giả có lối viết chân thật , gần gũi mà rất sinh động. Mình thích truyện này.
Trả lờiXóaCảm ơn Tạ Hoa. Dạo này lo chuyển chổ ở, nên ít vào thăm ...Mong Tạ Hoa luôn cho mình những tình cảm ấy. Mến chúc TH luôn vui khỏe và yên bình.
Xóa