Mưa như trút nước, đứng dưới
mái che của một cửa hàng dọc con đường Trần Hưng Đạo, mấy hôm nay, kể từ ngày
về, Thuấn đã qua lại khá nhiều lần bởi đây là con đường chính. Những đổi thay
không làm anh ngạc nhiên mà chỉ nằng nặng một cảm giác mất mát, buồn buồn...
Chỉ mới chiều hôm
qua, anh đi bộ dọc con đường, nhớ lại những gì ngày ấy đã từng xảy ra với anh
và Nguyệt nơi con đường thân quen này mà lòng ngồn ngộn tiếc nhớ! Anh không ngờ
rằng cuối con đường này có một quán cà phê, ở đó, người con gái năm xưa khép
nép, thơ ngây... với chiếc áo dài trắng muốt, mái tóc dài đen mượt như nhung...
và anh, cậu trai học trò lún phún hàng ria với những nốt mụn dậy thì... đã đi
lại hẹn hò, để rồi biền biệt cách xa không ai ngờ!
Một vài người qua
đường ngoái nhìn anh vì dáng vóc khác lạ, nhìn lại mình anh cũng nhận thấy thế.
Không giấu đi đâu được cái bên ngoài đổi thay bởi nhiều năm sống nơi xứ
người, xa xôi và lạ lẫm ấy! Lời người bạn hôm qua vọng lại trong anh như một
nhắc nhở đến thực tại: "Ủa, mi không biết Nguyệt vẫn ở đây à? Cái quán gần
góc đường Trần Hưng Đạo - Quang Trung ngày xưa đó! chừ khuya rồi, mai tới đó đi!"
Cơn mưa dầm lúc nặng lúc
nhẹ... xem ra khó dứt! Những cơn mưa lê thê cùng cái lạnh tê tái ngày nào
hiện về trong anh, không bằng cái lạnh nơi anh đang định cư, nhưng không hiểu
sao, anh so vai, cho hai tay vào túi quần, co ro như ngày nào đứng dưới
hàng hiên của lớp học chờ mưa tạnh, và bên kia, Nguyệt, dù có áo mưa, cũng đang
lặng im chờ...!
Trong đầu anh ngổn ngang
những câu hỏi về Nguyệt! Sao cô ấy không di tản? Chồng cô ấy là ai? Có còn nhớ
anh sau bấy nhiêu năm xa cách không tin thư?
Anh lại cảm thấy lạnh, lạ.
Có lạnh gì bao nhiêu so với cái lạnh tuyết rơi hằng đống ở bên ấy, vậy mà
anh...! Bên kia đường, có cửa hàng khép hờ cửa, anh băng qua với hy vọng
mua được một cái áo mua, hay ít ra thì một cái dù... Câu hỏi đon đả của cô chủ
làm anh vui vui như vừa tìm lại một cái gì thân thiết, mất mát từ lâu: - "Chào
anh, anh mua chi rứa anh?" Thuấn mỉm cười, đứng ngây ra một lát mới
nói được: "Có dù không cô, bán cho tôi một cái?"
Cô hàng
nhanh nhạy: "Dạ có, anh ở bên Mỹ về hay ở trong Nam ra?"
Gần như cùng một lúc, câu nói vừa dứt thì một
chiếc dù bung ra trước mặt anh. nhưng không nhìn dù, anh cố nhìn gương
mặt của cô chủ: "Sao quen thế nhĩ?". - "Anh nói chi?!" - cô
vừa hỏi vừa nhìn anh chăm chú:"Ôi chao anh Thuấn! Anh Thuấn phải
không?!"
"Ừ, anh đây, Có phải Hòa không vậy?!"
"
Phải!" Mắt Hòa rưng rưng, ôm lấy cánh tay anh: "Chị Nguyệt ở gần đây,
anh có biết không?" Thuấn gật đầu, nghe nghèn nghẹn trong họng:
"Có!". Hòa gọi cô bé đang ngồi học bài ở chiếc bàn gần đó, nãy đến
giờ đang tròn mắt chứng kiến cuộc hội ngộ bất ngờ của mẹ: "Con coi nhà dùm
mẹ, mẹ đưa bác Thuấn tới nhà dì Nguyệt, mẹ về liền"
Đoạn
đường ngắn, những câu hỏi của Hòa lùng bùng bên tai anh. Sáng nay anh đã quên
không uống thuốc! Tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Cố xua đi nỗi lo
bệnh tật, Hòa qua đường, anh theo Hòa như đang trong cơn mộng du: "Chị
Nguyệt ơi, có khách!"
Quán vắng ngắt, hai người
khách ngồi ở chiếc bàn ngay cửa, đưa mắt nhìn anh lạ lẫm. Từ trong, Nguyệt hiện
ra lặng lẽ như một chiếc bóng: "Ai rứa hè?". Thuấn đứng im như vừa
mọc lên từ nền nhà ẩm ướt, đôi mắt mờ đi kèm theo một cơn choáng ngắn ngủi, môi
anh bật lên một tiếng gọi mơ hồ: "Nguyệt!" Không biết có phải nhờ
cách phát âm quen thuộc của bao lần gọi tên nhau trong quá khứ, đã ăn sâu
vào tiềm thức chị, hay gương mặt anh , tuy đổi thay nhưng vẫn giữ được nét nào
đó quen thuộc mà từ dạo cách xa chị vẫn hình dung..."Thuấn, anh Thuấn, lâu
ni anh ở mô?!". Đôi mi Nguyệt bất động, chỉ còn những giọt nước mắt lặng lẽ
tuôn, làm ngộp lồng ngực bệnh hoạn của Thuấn!
Ngồi xuống bàn, anh cẩn thận tựa lưng vào
chiếc ghế! Hòa tính tiền cho hai người khách xong, Hòa cũng lặng lẽ ra về để
lại hai người... Bức trang chép lại những đóa "Hoa hướng dương"
nhòe đi trước mắt anh thành một mảng màu vàng ảm đạm lung linh!
Nguyệt ngồi, hai tay gầy
đan vào nhau đặt trên đôi chân bất động, gương mặt tròn, dịu dàng... xưa ấy giờ
vương chút già nua qua những vết nhăn ở đuôi mắt, và mái tóc nhuộm không giấu nổi
những sợi bạc ở chân tóc! Đôi mắt Nguyệt xa xăm như
đang nhìn về dĩ vãng mà thời gian đã làm cho nhạt nhòa...
"Anh ấy đâu?"
Thuấn hỏi trống không làm Nguyệt ngơ ngác! "Chồng em à?" Thuấn gật
đầu. Nguyệt thở dài: "Chia tay hai chục năm nay rồi, em không có con... Em
bị bệnh!" Lồng ngực của Thuấn lại co thắt! Anh cũng đang bệnh, nhưng căn
bệnh chỉ mới phát gần đây, nó không ảnh hương gì đến hạnh phúc của anh, còn
Nguyệt, sớm quá, nàng đã sống cô độc ngay giữa thanh xuân! "Nguyệt ở một
mình ngần ấy năm à?!". "Với mạ, mạ mới mất hai năm nay!"
Lại chìm trong im lặng, lâu sau, Nguyệt hỏi Thuấn, nghe như từ một nơi xa xăm
nào đó vọng lại: "Hồi nớ, lá thư cuối cùng em nhận được là anh đang
ở Quảng Nam,
rồi biệt tích cho đến chừ, răng ơ thờ rứa?!"
Tim Thuấn như nát ra theo tiếng khóc rấm rứt
của Nguyệt. Ký ức hiện về với tiếng bom, tiếng pháo... và cả nỗi sợ hãi lạnh
người trước những ngọn đồi im lìm ẩn chứa chết chóc ở Quảng Nam vào những
ngày cuối của cuộc chiến... Rồi phi trường Đà nẵng, chen chúc lên tàu ở Long
Hải...Thuấn cứ vật vờ theo dòng người như một phản xạ tự nhiên không ý
thức được gì!!!
Bỗng thấy mình có mặt một nơi xa lạ, anh tìm
quên bằng rượu, say nối say... Nguyệt không tưởng được anh đã nhớ nhung và tiếc
nuối thể nào trong nỗi tuyệt vọng! Những tháng ngày qua đi trong sự lầm
lì của anh... Anh tưởng khó quên được! Nhưng rồi...
Thuấn cúi mặt giấu giọt nước mắt, anh nghèn nghẹn nói: "Anh
xin lỗi! Anh không biết làm sao liên lạc với Nguyệt". Lát sau, anh hỏi:
"Sao Nguyệt không về ở với Hòa cho đỡ buồn?" Nguyệt lắc đầu nhè nhẹ:
"Em quen rồi!"
Chị
đứng lên như chợt nhớ: "Em quên, lấy nước cho anh nghe.". Nguyệt đi
ra sau, Thuấn đứng lên bên quầy, có một bì thư nằm đó tình cờ, Thuấn móc ví, vội
vàng cho vào mấy tờ giấy bạc, khi Nguyệt trở ra, đỡ ly nước trên tay, anh
đặt phong bì lên mặt quầy.
- Nguyệt, sang năm anh lại về!
Cầm chiếc
bì thư, Nguyệt gấp đôi bỏ lại trong túi áo của Thuấn, nhẹ nhàng đặt hai
tay lên vai anh:
- Nếu vì công việc thì tùy anh, nhưng nếu về với
Nguyệt thì đừng! Hôn em đi Thuấn... hãy nhớ rằng em cũng đã từng quên anh khi
quyết định lấy chồng! Không ai sống mãi với chiếc bóng của ký ức, dù đẹp mấy
cũng chỉ là quá khứ... Nguyệt ôm ghì lấy anh, Thuấn lịm đi trong nụ hôn dài
muộn màng... rồi cả hai vòng tay lơi dần tiếc nuối!!!
Thuấn hỏi như trong cơn mê:
"Không gặp lại nhau nữa ư?!"
Nguyệt gật đầu: "Không, quên nhau đi, hãy
sống thật hạnh phúc, Thuấn ạ!"
T.H.H
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét