Vân Khanh
Tác giả trẻ Vân Khanh, sinh năm
1985, tên thật là Dương Ngọc Vân Khanh, hiện đang giảng dạy tại Đại học Trà
Vinh (Bộ môn Công nghệ Thông tin
– Khoa Kỹ thuật và Công nghệ)
- Thưa cô! Tình yêu là gì?
Em thật sự choáng váng khi nghe một
học sinh đặt câu hỏi như thế! Em thật dại. Khi không nẩy ra sáng kiến là trong
tiết chủ nhiệm cuối năm học cho phép học
sinh có gì thắc mắc cứ hỏi. Cả lớp nhao nhao lên: “Cô ơi! Tình yêu là gì, cô?”. Đúng là một tình huống sư phạm chưa
từng thấy! Em ngượng chín người, chẳng lẽ bảo
rằng, chính em còn chưa rõ. Không biết chúng muốn phá em hay là chúng
thật sự thắc mắc. Vì thật ra có biết bao nhà văn, thi sĩ lẫn các bậc vĩ nhân
vẫn còn mù mờ với cái định nghĩa tình yêu là gì? Huống chi lũ trẻ chớm dậy thì
kia. Hai chữ “Tình yêu” như một thứ trái cấm ngon lành, treo lửng lơ trước mắt,
khiến chúng nhấp nhỏm không yên, chỉ muốn đưa tay hái và nếm thử. Em phải tìm
cách giúp chúng thôi, như giúp…chính em!
Em làm bộ đi tới đi lui. Tay trái đặt sau lưng, tay phải em nhịp nhịp cán bút lên
môi. Em đảo mắt nhìn mấy cây kèo trên trần của mái lớp, như thể trên đó có
…tình yêu, hoặc giả có một tấm biểu ngữ
định nghĩa tình yêu. Lũ học trò cũng phóng mắt nhìn theo, chúng há hốc mồm như
thể sắp được ngoạm lấy trái …tình yêu từ trên ấy rơi phịch xuống. Bất ngờ, em
dừng lại, nhìn thẳng vào thằng bé đang đỏ ửng mặt vì xúc động rồi gật gù: “Một câu hỏi thú vị!” Chỉ chờ có thế! Cả
lớp ồ lên, vỗ tay cười khoái chí. em
liền ra hiệu im lặng rồi nói tiếp: “Theo
quyển từ điển tiếng Việt của nhà xuất bản Đà Nẵng do Ông Hoàng Phê chủ biên thì
tình yêu là tình cảm nồng nhiệt làm cho gắn bó mật thiết và có trách nhiệm với
người, với vật”. Lũ học trò như bị phỏng lửa, chúng nhẩy cẩng lên: “Ồ, vậy hả cô!”. “Cô hay quá ta!”. Nhưng
giữa lúc em nỡ mũi thì có một con bé chu mỏ: “Ủa, sao đơn giản quá vậy cô? Cô có chắc như vậy không cô?”. Em lại
choáng! Chẳng lẽ em bảo với con bé rằng: “Chắc chắn một trăm phần trăm! Vì
chính cô …cũng như mấy em, cô đã từng muốn biết và đã…lật tự điển tìm câu trả
lời rồi học thuộc lòng, làm sao sai được”. Nhưng em chợt thông minh ra, em lật ngược tình thế:
“Vậy có em nào biết tình yêu là gì khác không, nói thử cô nghe? “Đến lượt chúng
ngớ người ra rồi nhìn nhau. Em cao giọng: “Có
nhiều loại tình yêu lắm như tình yêu quê huơng, đất nước, tình yêu đồng loại, tình yêu…trai gái. “Học trò em
như bừng tỉnh, chúng hoạt bát hẳn ra, một thằng nhóc mặt đầy tàn nhang đứng
lên: “Thưa cô, mấy loại tình yêu kia, tụi
em rành từ lúc…mới lọt lòng. Tụi em muốn biết tình yêu trai gái kia” Trong
lúc bọn trẻ cười ré lên như còi xe lửa thì em đi một mạch đến
chiếc ghế đặt sau bàn viết, ngồi phịch xuống, cho khỏi ngã. Em lại tự mắng mình
ngu. Khi không lại dẫn dắt chúng đến “Độc đạo” để chính em hết đường thối lui.
Đã vậy, một con bé mắt to tròn như hột nhãn đứng lên, lễ phép hỏi: “Thưa cô, cô đã yêu chưa ạ?”Lần nầy thì
em thật sự muốn mình lăn ra bất tỉnh như lần té xe, va đầu vào lề đường. Nhưng
vì em đã ngồi yên trên ghế, còn lũ trẻ dưới kia thì đang vỗ tay reo hò: “Cô
có người yêu chưa cô?”. Em thật sự đuối. Chẳng lẽ em nói rằng, cô đã yêu và được người yêu. Nhưng em
lặng thinh, mỉm cười. Và thường trong lúc mình sắp chết đuối, cái đầu u tối của
mình luôn lóe lên những tia sáng kì diệu. Em bảo chúng hãy ngồi ngay ngắn lại
rồi đặt những câu hỏi về chuyện học
hành có hơn không. Đúng là nhất quỉ nhì
ma, thứ ba học trò, chúng cương quyết …bám đề tài hấp dẫn với lý do là đã cuối
năm, học xong chương trình rồi. Vả lại em giảng hay, chúng chả còn gì thắc mắc,
ngoài chuyện…tình yêu. Rồi một thằng bé đứng lên, đảo mắt nhìn đám con gái
đang ngồi đưa hai bàn tay bưng lấy gò má:
“Thưa cô, làm sao biết là mình đã yêu rồi?”.
Em lại chới với, nhưng em chợt nhớ
và bảo: “Có một thi sĩ hay nhạc sĩ gì đó
mà cô đã quên tên đã viết rằng yêu là chết trong lòng một ít”. Mấy đứa con
gái như bị cù lét: “Hi hi, vậy tụi em
không yêu đâu!”… Em lại ngu, em tuôn luôn một thôi, một hồi về tình yêu: “Tình yêu như trái phá, con tim mù lòa. Một
mai thức dậy. Chợt buồn như lá cây, tình trầm như bóng mây…và gọi thân hao gầy,
gọi buồn ngất ngây…” Đúng lúc đó,
em nhớ anh, nhớ kinh khủng, đến độ em mụ
người đi!
Ngày ấy, bãi biển Sầm Sơn đông nghịt
người. Nắng chiều rực rỡ đỗ hối hả lên những tán dù ngũ sắc dọc ven bờ, nhuộm
vàng bãi cát mịn màng đến tận mép nước. Em ngồi trên mõm đá cao lêu nghêu nhìn
về phía biển. Em ngắm những con sóng xô đẩy, rượt đuổi nhau ra tận khơi xa. Có
vài cánh hải âu chấp chới giỡn sóng. Chúng lượn lờ như thách thức bọt nước tung
tóe chạm đến đôi cánh nhanh nhẹn, uyển
chuyển. Một chút nữa thôi, mặt trời sẽ rụng xuống chân trời, nơi mà nước và cụm
mây bạc bồng bềnh kia giáp mặt nhau. Lúc đó, biển huyền hoặc lắm! Biển tắm đỏ một màu mặt trời hấp hối. Em sẽ
đứng lên dang rộng tay và hét: “Biển ơi! ta yêu mi!” Em bật cười khi nghĩ những
người nằm ngồi, đi lại, chạy đuổi nhau dưới kia sẽ giật mình ngơ ngác. “Có gì vui mà cười hoài vậy bé?”. Giật
mình, quay lại, em bắt gặp anh, một người đàn ông lạ có cái nhìn rất hiền và nụ cười tươi tắn. Em hét: “Kệ tui, hỏi chi?”. Anh lại cười: “Nhưng bé cười khúc khích hoài, ai không tò mò!”. Anh nhảy xuống,
chạy về phía dòng người giỡn sóng dưới
kia, để lại những dấu chân to bè như những chiếc xuồng con trên nền cát ẩm ướt.
Em cũng nhảy xuống bãi cát, bắt đầu trò chơi lồng bàn chân em vào những dấu
chân anh. Em cười ngặt nghẽo khi thấy dư ra một khúc như thể em đang mang một
đôi giày quá lớn. Người gì đâu mà chân
to bè như chân voi. Em cứ nhảy tới, nhảy lui trên những dấu chân đó cho đến khi
mệt nhoài.
Đã khuya lắm. Bãi biển vắng tênh. Em
ngồi bó gối nhìn quanh quất. Biển đêm thật đẹp và yên bình. Những dấu chân
người bị xóa sạch. Bây giờ, chỉ có vầng trăng bẽn lẽn nhìn xuống bãi tắm tinh
khôi, thả một làn sáng mềm như lụa lên những con sóng dịu dàng, nhấp nhô như
buồn ngủ.
- Sao ngồi đây một mình vậy bé?
Em giật nẩy mình. Thì ra anh, người
đàn ông lạ ung dung ngồi xuống cạnh em
và hỏi:
- Sao thức khuya quá vậy bé? Ngồi đây một mình không
an toàn đâu?
Em nhướng mày:
- Vì sao?
Anh mỉm cười, thì thầm:
- Có ma!
Em hết vía, thét lên và ôm chầm lấy anh. Gã đàn ông
chết tiệt khoái chí cười ha hả:
- Tự bé ôm anh chứ anh không ép nha!
Em xấu hổ đứng lên, chạy trở vào khách sạn. Tiếng cười
sảng khoái đuổi theo em bén gót và len lỏi vào tận giấc mơ êm ả.
Buổi sáng, khi
em vừa mở cửa phòng thì người phục vụ khách sạn mang đến một bó hoa hồng bảo
rằng của một chú bộ đội gửi tặng có kèm
theo lá thư ngắn:
“Cảm ơn em đã khiến cho ngày phép cuối
của anh thật hạnh phúc. Anh gửi tặng em một bó hoa hồng. Hẹn gặp em một ngày
rất gần (Anh đã biết địa chỉ em qua tờ
CMND em đã gởi cho cô tiếp tân khách sạn).”
Nhưng rồi em mãi mãi không gặp lại
anh. Anh đã nằm lại ở một vùng quê bão lũ, khi
lao xuống nước cứu những người dân bị lũ cuốn. Không biết bằng cách nào
mà đơn vị anh lại biết em, tìm đến để
trao cho em bức thư anh chưa kịp gửi. Trong đó vỏn vẹn có mấy chữ: “Anh yêu em biết bao!”
- Cô ơi! Sao cô khóc vậy cô?
Em giật mình, nâng tà áo dài lau vội những giọt nước mắt
ràn rụa trên má. Em mỉm cười với bọn trẻ: “Mỗi
lần có ai nhắc đến tình yêu là cô bị…dị ứng”. Bọn trẻ cười rộ. Thật may,
đúng lúc đó, một anh đồng nghiệp ló đầu vào lớp hỏi: “Lớp bên nầy có gì vui mà rộ lên như cá rô vậy? Liên hoan chắc?”.
Một bé gái nhanh nhẩu bảo: “Liên hoan tình
yêu, thầy ơi!” Anh đồng nghiệp hí hửng: “Hi, tình yêu hả? Cho thầy liên hoan với!”.
Ngoài sân, nắng vàng như mật ngọt.
VÂN
KHANH (Trà Vinh)
Lần đầu tiên đọc truyện ngắn của em. Ráng viết nhiều nữa nhé em.
Trả lờiXóa