Nhà thơ Nguyễn Thuý Quỳnh
Nhà thơ Nguyễn Thuý
Quỳnh
Sinh năm 1969
Quê quán Thái Nguyên
Hiện là Phó chủ tịch
Hội Văn học nghệ thuật Thái Nguyên, Tổng biên tập Tạp chí Văn nghệ Thái Nguyên
NGHĨ CHƠI
“Cây
đổ về nơi không có vết rìu”
Hữu Thỉnh
Bốn mươi năm
số phận bịt mắt ta
bằng cánh hoa
rồi thả chơi cõi
người
Một ngày qua chốn
này
ú oà ú oà
đâu ra mà đông thế
kia
ràn rạt chữ
Ngoảnh đằng sau
đám đông xếp hàng
ngắm trăng
lạc vào chốn tù mù
vun vút tiếng roi
những mạch máu đôi
phen ngừng chảy
Ngoảnh sang phải
gặp đôi tay quen
đang té nước theo mưa
ơi đôi tay ấm từng
dắt ta đi qua mùa đông
để cùng tin hoa hồng
có thật.
Ngoảnh sang trái
gặp đôi mắt quen
chăm chú chờ ta sẩy chân
ơi đôi mắt hiền từng
cất giữ cho ta điều nhỏ to
để cùng tin thiên
lương có thật
Đằng trước
vô số mặt giăng
giăng như mưa
không biết đâu mặt
thật mặt nạ
chết điếng nhận ra
mình vô phương
Ú oà ú oà
số phận cười vào mũi
ta:
- Đồ ngốc!
THẦY TÔI
Một đời tích nghĩa
nhân
Thầy đóng đò đưa
người qua sông Chữ.
Kẻ thất học đi qua
sau một năm
cầm rìu chặt đò làm
đôi
thầy ngậm ngùi đóng
con đò mới.
Kẻ tiểu nhân đi qua
sau mười năm
vung búa chặt đò làm
ba
thầy dằn lòng đóng
con đò mới.
Người tâm phúc đi
qua
sau ba mươi năm
trở bút một lần mà
đò tan vạn mảnh.
Tôi về tìm thầy
có người bảo lên
sông Ngân mà hỏi,
có người bảo thầy
vẫn chèo đò đưa thiên hạ qua sông
những mảnh vỡ lặng
câm
găm trong ngực.
Sông Chữ ngầu ngầu
khóc
- Thầy ơi...
CÓ THỂ Ở NƠI NGỌN
KHÓI HƯƠNG BAY LÊN
Có thể ở nơi ngọn
khói hương bay lên
đêm đêm anh về
sau cánh cửa kia
lắng nghe các con ríu ran
nhìn theo những ngón tay em gõ trên bàn phím
đợi em tắt đèn
im lặng
sáng lại đi.
Này chăn này gối này giường
này công tắc còn dấu tay anh hằng đêm
còn cả tiếng thở nhọc nhằn của anh hắt vào bốn
bức tường
cả những ống thuốc giảm đau
và những cơn đau không thuốc nào thuyên giảm
còn cả chén sữa nữa
anh uống trước cơn nấc cuối cùng.
Vẫn biết sinh ký tử quy
vẫn biết ngày của anh không tính bằng trăng
nhưng…
giá mà em ngộ ra những phù du cõi người
bập bềnh trôi ngoài cửa nhà mình
biết đâu giờ này
những bước chân anh đang chậm chạp lên cầu thang
căn phòng bé nhỏ
vẫn ấm tiếng anh gọi em và con mỗi sớm.
Ngày anh xa
mọi người đắp cho anh chiếc chăn kết vạn bông
hoa thơm thảo
vạn hồn hoa quấn quýt hồn anh
em tin là anh không
lạnh lẽo.
Bây giờ mỗi chiều
giông gió em về
trân trân nhìn chiếc
ghế trống
các con dọn cơm chắp
tay mời bố
hàng xóm nhìn theo
rồi rơm rớm quay đi.
Nếu có thể gửi những
ngày dương gian của mình
nối thêm kiếp sau
của anh dài hơn
xin anh nhận cho em một nửa
còn nửa này
em chăm cho các con dài rộng thêm chút nữa
thế cũng là nhiều.
Nguyễn Thuý Quỳnh (Thái
Nguyên)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét