Bàn tay nhỏ nhắn của cô
đang cố đẩy chiếc xe lăn qua bậc thềm. Sân chùa Quan Âm hôm nay vắng
những đứa trẻ con nô đùa, mùi khói và mùi nhang làm cô cảm thấy dễ
chịu và thanh thản hơn.
Cô muốn vói tay lấy một
cây nhang để đốt, nhưng khoảng cách từ cái bàn và chiếc xe lăn hơi xa
so với tầm với của cô, cố gắng từng chút để nhích người lên loạng
choạng. Bỗng một bàn tay cứng cỏi đỡ cô lại, đặt cô ngồi xuống.
-
Để tôi giúp em nhé!
Bất ngờ, cô ngước mặt
nhìn người thanh niên lạ, cúi đầu lí nhí.
-
Em cảm ơn.
Người thanh niên đưa cho cô
nén nhang đã được châm lửa. Cô đón nhận và chắp hai tay thành kính,
mắt cô vẫn nhìn vào mắt bức tượng Phật uy nghiêm. Cô cầu mọi sự
bình an, cầu cho tâm thanh tịnh để tiếp tục cuộc hành trình phía
trước.
o0o
Cô có một cái thư viện nhỏ
nằm cạnh chùa Quan Âm, người ta cho cô thuê không lấy tiền vì biết cô
dùng nó để làm từ thiện. Hằng ngày, cô mở cửa đón các em nhỏ từ
bên chùa qua đọc sách. Bé nào không biết chữ thì cô dạy đọc, rồi
đánh vần.
Cách đây vài ngày, báo
chí có đến tìm cô để viết bài về cô. Nhiều người ủng hộ nên đã
gửi về cho cô rất nhiều sách, góp thêm cho cái thư viện bé nhỏ kia
một nguồn kiến thức kha khá. Đang lúi húi đọc sách, cô giật mình vì
có tiếng gọi. Là người thanh niên lạ mặt hôm trước.
-
Em cho tôi vào đọc sách có được không?
Cô mỉm cười nhận ra
người đã giúp mình hôm trước, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
-
Anh cứ tự nhiên, ở đây là thư viện miễn phí mà.
Anh bước vào, cảm nhận
đầu tiên là sự ngăn nắp và sạch sẽ của một căn phòng nhỏ, cách bài
trí cũng thể hiện một phần tính cách khéo léo và gọn gàng của
chủ nhân.
-
Em tự sắp xếp một mình hả?
-
Dạ.
Liếc nhìn xung quanh, anh
tiếp tục hỏi.
-
Vậy những kệ sách cao kia, ai làm cho em.
-
Tụi nhỏ bên chùa qua phụ em để lên.
Anh nhìn vào mắt cô.
-
Vậy em cho tôi qua đây làm công cho em nhé, tôi không lấy
tiền đâu.
-
Anh giỡn hoài.
-
Tôi nói thiệt, em có đồng ý không.
Cô không nói, mắt nhìn
đăm đăm phía xa dòng kênh Nhiêu Lộc đang trôi cùng những đám lục bình,
nở hoa tim tím xoay theo dòng nước vô hướng…
o0o
Anh thường đến với cô
vào lúc bốn giờ ba mươi chiều, lúc nào đến anh cũng đều mang cho cô
những giỏ trái cây, đủ loại. Hôm nay, anh mang tặng cô một món quà
được gói rất cẩn thận.
Anh biết cô đang ấp ủ
một ước mơ bay bổng, cô mơ mình là một nhà văn, cho nên mỗi ngày cô
đều đọc sách một cách chăm chỉ như một con ong đang tích lũy mật cho
mình.
-
Nhỏ, anh tặng em cái này.
Cô ngạc nhiên, nhưng cũng
đưa tay đón lấy món quà một cách trân trọng.
-
Ủa, sao tự nhiên tặng quà cho em vậy cà!
-
Em không nhớ hôm nay là ngày gì à?
Cô lẫn thẩn ngồi nghĩ,
nghĩ không ra, cô nhìn anh phì cười, lắc đầu chịu thua.
-
Là sinh nhật của một cô bé đáng yêu, có cái má lúm đồng
tiền lúc nào cũng khoe ra mỗi khi cười, em biết ai không?
Khi có người khác khen
mình xinh, con gái thường hay xấu hổ, cúi đầu, cô cũng không ngoại lệ.
-
Anh chọc em hoài.
Cô nhìn anh, tròn xoe đôi
mắt, chớp chớp như vừa chọc tức, vừa trêu ngươi.
-
Em mở ra nha.
Anh gật đầu. Cô cẩn
trọng mở từng miếng băng keo trên gói quà. Là một cái laptop màu
hồng. Món quà khá xa xỉ. Cô cảm động, mắt long lanh nhìn anh.
-
Em xứng đáng được nhận món quà này sao?
-
Rất xứng đáng, cô bé đáng yêu ạ.
-
Sao anh biết hôm nay là sinh nhật em vậy?
-
Đó là bí mật, sau này anh sẽ bật mí nhé.
-
Em biết anh là một đạo diễn trẻ, có nhiều tiền.
Nhưng xin anh… đừng để em ảo tưởng. Em… chỉ là một con bé tật nguyền…
anh… mang món quà này về đi.
Cô cúi mặt, hai giọt
nước mặt rơi trên đôi tay. Anh tiến lại gần, ôm cô từ phía sau.
-
Em không phải là một cô bé tầm thường núp trong một
gương mặt xinh xắn như anh từng thấy, hãy tin anh và hãy tin ở chính
mình. Đây là món quà sẽ giúp em hoàn thiện ước mơ của mình nếu em
cố gắng.
Anh cúi người hôn vào má
coi, đó được coi như một lời tỏ tình của anh dành cho cô sau hai tháng
tìm hiểu.
o0o
Từ ngày có laptop, cô
chăm chỉ viết hơn, cô bắt đầu tập viết truyện gửi các báo. Truyện
của cô không sắc sảo táo bạo hay khốc liệt của cuộc sống hằng ngày.
Chỉ là những dòng cảm xúc được viết lại với chan chứa những nỗi
niềm, những khát vọng.
Cô có một vài truyện
được đăng báo, hạnh phúc đến rơi nước mắt. Cô nhắn tin cho anh, thì
được anh chúc mừng. Cô càng chăm chỉ viết hơn, cô mở ra trong mắt mình
thêm một thế giới mới.
Anh bắt đầu dạy cho cô
viết kịch bản, từ những tài liệu anh tìm được bên nước ngoài dịch
lại, anh chuyển cho cô đọc. Anh gom những kịch bản đã từng đi quay và
xin được từ bạn bè cho cô tham khảo. Cô tiếp thu và cố gắng từng
ngày, họ như một đôi bạn vượt khó. Cô cảm giác mình đang đi, đang
chạy và đang bay, không phải bằng đôi chân mà là bằng bàn tay lướt
trên những con chữ.
-
Em à, anh có ý tưởng. Bây giờ, em và anh sẽ viết
chung một bộ phim nhé.
-
Em làm được hả anh.
-
Được, anh tin em làm được. Bây giờ anh sẽ nói ý tưởng
cho em viết tốc ký nhé.
-
Em đâu phải nhà báo đâu mà biết viết tốc ký.
-
Vậy thì bây giờ anh nói tới đâu, em đánh máy thật
nhanh nhé, nếu không sẽ theo không kịp ý tưởng của anh.
Cô và anh cùng nhau làm
việc ròng rã hai tháng trời để phát thảo tất cả những ý tưởng của
anh. Anh đang tập cho cô sắp xếp lại theo trật tự diễn tiến thời gian
cũng như cao trào của một bộ phim cần thiết phải có. Kịch bản phim
được hoàn thành, cả hai cùng đồng ý lấy tựa đề là “Trò chơi định
mệnh”
o0o
Anh không đến, hai tháng
nay anh mất tích. Cô đã nhắn tin, gọi điện nhưng anh không nghe máy,
cũng không thèm trả lời tin nhắn của anh. Cô nghe phông phanh là phim
anh đang chuẩn bị bấm máy. Anh được làm đạo diễn, có thể anh đang
bận cho dự án của mình nên không có thời gian để quan tâm cô.
Cô nhận được tin nhắn,
là số máy của anh, mắt cô lấp lánh niềm vui, chợt biến sắc: “Quên anh
đi, mình không xứng với nhau”. Cô choáng váng, không tin đó là sự
thật, cô nhắn lại: “Anh đùa sao?”. “Anh không đùa giữa chúng ta chỉ là
một trò chơi”. Cô úp mặt vào đôi tay: “Phải, em chỉ là một con què”.
o0o
Thời gian đang trôi qua ô
cửa. Cô vẫn có thói quen đọc sách. Cô chăm chỉ dạy các em học đánh
vần hơn. Hàng đêm, cô vẫn cặm cụi ngồi bên chiếc máy tính, cần mẫn
viết truyện, viết kịch bản như để khẳng định với anh, cô không tầm
thường giấu trong một gương mặt xinh xắn.
Chiều nay đang lần mò
viết một cái đề cương phim mới. Điện thoại cô đổ chuông, là anh, số
máy quen thuộc, lâu lắm rồi cô không nghe được bản nhạc mà cô cài
riêng cho số máy của anh. Lòng mừng nhưng nét mặt vẫn giữ thái độ
lạnh lùng, cô thờ ơ bắt điện thoại. Bên kia, một giọng nói run run,
thì thào.
-
Em còn nhớ anh không?
-
Anh biến khỏi cuộc đời của tôi ngay đi, tôi không phải
là trò đùa của anh.
-
Cho anh nói một câu thôi. Những ngày qua, đối với anh
là rất hạnh phúc.
-
Anh là đồ đểu, người ta đã cướp đi đôi chân của tôi,
anh còn ác hơn, đã cướp mất trái tim của tôi. Tôi ghét anh…
Anh buông máy, một dòng
nước mắt chảy xuống, anh nằm đó, bất động, im lìm và ra đi. Cô khóc,
đôi vai gầy lại run lên bao cảm xúc khó tả.
o0o
Cô vào mạng đọc tin tức
hằng ngày để biết thế giới ngoài kia họ đang làm gì. Một vụ nổ
kinh hoàng đã xảy ra tại phim trường khiến toàn bộ ekip bị tai nạn.
Tò mò, cô bắt đầu xem thử. Bộ phim “Trò chơi định mệnh” quay đến
cảnh cuối cùng thì bỗng dưng bị nổ do dùng thuốc pháo làm một căn
nhà bị sập xuống. Cô choáng váng khi đọc đến tên dạo diễn… chính là
anh.
Cô run run cầm điện
thoại, cô bấm máy gọi cho anh, đầu dây bên kia, giọng một người phụ
nữ vang lên: “Nó chết rồi con ạ, nó có để lại cho con một bức thư”.
o0o
Đặt bó hoa hồng trên mộ
anh, cô rưng rưng xé thư ra đọc, trong thư, nét chữ nghiêng nghiêng, run rẩy:
“Anh chính là thủ phạm đã cướp đi đôi chân của em. Anh nợ em một lời
xin lỗi. Giờ đây, khi đã quá yêu em, anh phải trả lại cho em những ước
mơ mà anh đã cướp mất. Hãy sống thật bình yên và mạnh mẽ em nhé”.
Cô khóc, nước mắt nhòe xuống trang thư.
Cô nhận được một khoảng
đền bù khá lớn từ công ty bảo hiểm. Đó là tất cả gia sản của anh
để lại. Cô dùng nó, mở một cái thư viện to hơn, hàng ngày giúp các
trẻ em nghèo cái chữ, còn cô vẫn mày mò viết, cô viết thay anh và
kết thúc một trò chơi định mệnh của cuộc đời.
Cô thả những chùm bong
bóng bay lên trời kèm theo lá thư của anh. Những quả bóng bay đủ màu
sắc rực rỡ nối nhau bay lên trên bầu trời xanh thẳm…
Minh Vy (TP. HCM)
Truyện này cô đọc rồi. Giờ đọc lại vẫn hay như thường. Con giỏi lắm! Chúc con xinh đẹp hoài nhe.
Trả lờiXóaCảm ơn cô
XóaMột truyện ngắn đẩy cảm xúc của người đọc từ cung bậc này đến trạng thái khác, rất hấp dẫn.
Trả lờiXóaBạn còn trẻ mà viết truyện rất là chững chạc.
Trả lờiXóaMình rất vui vì sáng nay đọc được một truyện ngắn hay!
Trả lờiXóaMình không rõ lắm - anh ấy vừa gọi điện thoại tới ...cô gái gọi lại thì một giọng phụ nữ nói là anh ấy chết rồi là sao nhỉ ? Có nhiều đoạn mình hơi ..khó hiểu hiiii Nhưng phải nói rằng bạn viết câu từ chặt chẽ ...cảm ơn bạn về câu chuyện này .
Trả lờiXóaChào Tiến. Lúc viết mình đã lượt đi bớt những đoạn giải thích nên có thể bạn ko hiểu. Hi, người phụ nữ ấy có thể hiểu là mẹ của nhân vật nam, vì chỉ có người mẹ mới có thể cầm di chúc của con mà thôi. Cảm ơn bạn đã đọc truyện của mình.
Xóa