“Anh có nghe mưa đang rơi ngoài kia”.
Tài đứng dậy, đi về phía cửa sổ. Từ trên
cao nhìn xuống, trong ánh đèn vàng lấp loáng, những hạt mưa vẽ đường dài nghiêng
nghiêng, rạch lên không gian mấy vết xướt hằn lạnh lẽo. Vệt nước lao rớt từ trời,
phớt đè nhành cây trứng cá nhỏ bé xơ rơ rạp lá, co ro nép mình bên góc tường
bâng quơ nhìn trời giông kéo tấm bạt ngoài hiên nhà dưới kia run bần bật. Tài
nghe tiếng mưa chạm vào đường phèn phẹt, bỏ lại những đau rát loang lổ, nhấn
con đường ngợp chìm trong nước, quầy quẫy tìm chút khí thở rẫy đầy trên xa cao.
Tài thở một hơi dài, luồng khí nóng
trôi ra, chơ vơ bám vào tấm kiếng cửa sổ một màn hơi mờ mờ, thắp nỗi nhớ quê sáng
lờ lờ như ngọn đèn dầu lụn tim. Nhìn hạt mưa kia, nghe tiếng rớt này, Tài nhớ lắm
những thanh âm của miền quê đồng cũ. Tiếng lộp độp rơi đều trên lá chuối, tiếng
lào xào xuyên qua tàn cây vú sữa nhuộm màu đỏ cốt trầu của ngoại, tiếng con rạch
trước nhà lốp bốp hứng mưa nhảy nhót liên hồi trên mặt nước chiều rụi. Ở đó anh
có Thu, có những kỷ niệm chạy dài trên bờ ruộng, hôm ngồi câu cá, buổi thả diều
chạy trật chân làm Thu ngồi khóc. Ở đó, trên con đường ngơm ngớp sình lầy trơn
ướt sau mưa, có đôi bàn tay dìu nhau líu ríu chậm rãi bước đi, mùi bùn lững thững
bay theo đến tận trường. Hình ảnh đó giờ xa xôi quá. Chòng chành xa trong đôi mắt
của Thu. Chập chờn xa trong suy nghĩ của Thu. Xa thật xa. Tài muốn nhắc đến
sông Hậu, nói về mấy ngôi nhà lặng lẽ bên rạch Trà Và ngày cũ, nhưng biết Thu nào
chịu nghe và muốn nghe, như bao lần trước.
Thu ngồi bó gối. Lặng im. Cái bóng phết
nghiêng lên cửa sổ, nhuộm lên bàn tay Tài một màu xám mờ. Sài Gòn hiện ra trước
mắt cô cuống cuồng những ánh đèn lung linh, giăng giăng mấy đường tơ sáng, dệt
ra dãy lụa nhiều màu vắt vòng quanh những ngôi nhà nhiều tầng cao sững, bừng bừng
hào nhoáng. Dưới kia, thành phố đó. Có ước mơ của Thu. Nơi những cửa hiệu sang
trọng sáng đèn niềm nở, dăm chốn vui chơi xuyên đêm dài bất tận quen thuộc. Có
Đức trong căn biệt thự màu gạch đỏ, nhởn nhơ với những vật dụng đắt tiền, ngoài
cửa, chiếc Audi sáng màu sơn khoe dáng nằm đợi. Chờ chiếc iphone đổ chuông. Thu
sẽ ra khỏi căn hộ. Thong dong theo chiếc thang máy thả dần xuống tầng trệt. Chỉ
cần lướt nhanh qua hành lang tối Thu sẽ nhìn thấy Đức, anh đang đợi cô dưới đường.
Thu sẽ có ngày nghỉ cuối tuần cùng anh, ở đâu đó xa thành phố, Đà Lạt lạnh đông,
Vũng Tàu tràn sóng vỗ hay vượt ra tận vùng Tây Nguyên xanh màu rừng thẳm chiều núi.
Thu gặp Đức đã lâu. Lâu đến mức cô
không còn nhớ rõ thời gian. Chỉ biết lúc cô sinh viên năm nhất hơi bỡ ngỡ bước
vào quán cà phê Dòng Thời Gian, dè dặt chìa hồ sơ xin việc đã bắt gặp ánh mắt
nhìn say mê của ông chủ. Làm việc chưa đầy tháng, Đức hỏi em có bồ chưa, Thu lắc
đầu. Vài ngày sau những món quà đắt tiền đều đặn được đặt vào tay Thu. Đức bảo:
“Yêu anh đi! Em sẽ có tất cả”. Thu ậm ừ. Đức lấn tới: “Yêu anh hay yêu mấy thằng
nhải sinh viên cùng trang lứa đều như nhau. Nhưng yêu anh thì em sẽ có tiền, có
xe, có nhà…”.
Thu lặng im. Thu nhớ cảnh người mẹ tả
tơi bên đứng bên đường tiễn con tụt xa dần tầm mắt. Thu nhớ người cha héo da lầm
lũi trên cánh đồng cháy nắng. Thu nhớ cô gái quê vật vờ xốc xếch, ngày đi Sài
Gòn trong chiếc xe già thoi thóp run bần bật, đôi tay lo lắng siết chặt chiếc
túi vải ngã màu đựng những đồng tiền bán vét mót những bao lúa cuối cùng. Chuyến
đi đó kéo những bờ lúa, dòng sông mất hút sau vệt khói xe mờ; những nhà cao cửa
rộng, mấy nhộn nhịp phố phường thay nhau lướt ngang qua lớp cửa kính đọng dày
khói bụi. Rồi tiếng thắng dồn, xe đậu về bến, thả cô xuống giữa biển người xa lạ.
Chân bước chập chờn. Dồn nén mặc cảm đựng đầy trong đôi mắt. Lần đó Thu đi. Thu
quyết mình không trở lại. Dù sống, dù chết, Thu sẽ rời bỏ cánh đồng, chạy trốn
mùi nắng khét da người chất ngất.
“Thu còn nhớ cánh đồng quê?”
Biết Tài hỏi thăm dò, Thu giả vờ
không nghe, chẳng hỏi lại, lặng im nhìn dòng người trên phố. Ngó căn nhà hai tầng
mặt tiền nằm dọc theo hàng cau lủng lẳng trái, chậu bông giấy trên sân thượng
rũ bông đong đưa. “Biết bao giờ em có căn nhà như thế đó?!”, Thu chuyển đề tài,
tay mân mê ly cà-phê đá chảy tan, nước thập thò trên miệng ly. Một trái trứng
cá chín tím màu rụng cuốn, va đập trên mặt bàn, lăn tròn, rơi xuống, xuyên thấu
vào khoảng không dày đặc. Vọng lên đôi mi dày của Thu, ướp cong một nỗi niềm, một
tâm sự nghèn nghẹn. Bao nhiêu lời muốn nói với Tài, những giải bày dồn nén, Thu
đã soạn sẵn trong dự định nhưng cuối cùng đành dùng dằng cất lại.
Thu gặp Tài thật bất ngờ, giữa Sài
Gòn lớn rộng. Một lần cô lặng lẽ ngồi trước giảng đường đại học, Tài đến ngồi kế
bên, hỏi có phải em là Thu, nhà ở rạch Trà Và, chỗ con nước chảy mềm ra miệt sông
Hậu. Tháo chiếc kính râm đắt tiền đang đeo, Thu ngờ ngợ nhận ra người quen
nhưng không nghĩ ra là Tài. Cô gượng gạo gật đầu. Đã quá lâu cô không trở về
sông Hậu, cô quen mùi sôi động của thành phố, chán cánh đồng quê vắng ngắt lã buồn.
Thu cũng không muốn trở lại bề ngoài của một cô gái quê xốc xếch, càng không muốn
để mấy kẻ quê tò mò nhòm ngó, nghi ngờ một người quá sang trọng lọt thỏm giữa căn
nhà nom nghèo khó.
“Chỉ có anh mới giúp đời em thoát
nghèo”.
Đức thoả mãn nằm mân mê bầu ngực Thu,
lặp lại câu thần chú quen thuộc, vòng dây vật chất dùng siết chặt, ràng buộc lòng
chung thuỷ mà Đức biết rõ chỉ là tình hờ. Còn chung thuỷ còn tình, còn tình còn
tiền; đến khi nào anh chán sẽ trả tự do. Đó là quy tắc của Đức dành cho Thu
cũng như bao cô gái khác. Và Thu luôn giữ mình cô đơn, xa cách mọi mối quan hệ,
từ chối mọi lời tỏ tình, săn đón. Cô học cách thôi gượng gạo, niềm nở mọi khi ở
cùng Đức. Bao lần nhìn quanh bốn vách tường cao, Thu cảm thấy lẻ loi giữa căn
chung cư quá rộng chỉ dành cho một người. Thêm một chỗ dành cho Đức, thi thoảng
anh đến, yêu đương vội vàng, thoả mãn xong thì bặt tăm.
Thu biết cái cảm giác cô đơn giữa những
bức tường thật đắng. Đắng như vị nghẹn họng chạy lên cổ từ bầu ngực se thắt,
trong lòng bàn tay giày vò chao chao của Đức. Từ lúc gặp Tài, Thu nhận ra cảm
nhận yêu thương của cô dường như chai sạn, khốc khô như đá sỏi phế hoang trên đồi
cao núi dốc. Cô ghét lòng tự trọng quá mức, không thích mấy thói tham vọng của
mình, vì chúng giam Thu lạc lõng trong cô đơn nhờn nhụa. Nhưng Thu chưa muốn dừng
lại, cô không dám tưởng tượng ra một tương lai thiếu Đức hay thiếu những đồng
tiền của Đức. Và Thu chịu đựng, mỗi ngày, mỗi khi ở cùng Đức, như lúc này. Dù mệt
mỏi, dù Thu nghe vị đắng đặc quánh dần trong cổ họng, vón cục, se sắt lại. Thu
mím môi nhìn lên trần nhà. Đức mồ hôi đầy trán, hừng hực dưới chân Thu. Hai con
thằn lằn quấn quýt nhau, say tình, mê mệt, buông tay rơi tọt xuống sàn gạch.
Đức rời phòng đã lâu. Thu vẫn còn cuộn
mình trên tấm nệm dệt những chiếc bông màu xanh lơ, cô không muốn ngồi dậy. Đôi
mắt Thu thả trôi theo cánh quạt trên trần, dõi những vòng quay đều đặn, lạch cạch
xoay tròn như một định mệnh không thay đổi. Thu với tay lấy chiếc điện thoại nằm
chỏng chơ trên nền gạch, cô soạn tin, “đi cà-phê với em” và bấm số của Tài, gửi
đi.
Thu nhớ giữa cô và Tài từng có một mối
tình phớt qua, một rung động của tuổi vừa mới lớn, nhưng nó không có bắt đầu và
chẳng có kết thúc. Tài xa quê, học cấp ba trường tỉnh; Thu thì gò mình đạp xe
vài mươi cây số, bằng lòng với ngôi trường huyện nhỏ nằm trước cánh đồng cỏ
hoang. Kỷ niệm đã dừng lại từ tuổi học cấp hai, nhợt nhạt dần theo thời gian,
theo những lần gặp mặt thưa thớt.
Sau lần nhận ra Tài ở trường, Thu thường
xuyên gặp anh, cùng cà-phê hay ăn uống. Trong cảm giác của Thu, cảm tình cũ như
được nối lại, chút lạo xạo của tình yêu lan ra, bén đọng trên hàng mi, khoé mắt.
Lộ ra trong cử chỉ thèm được âu yếm, được gối đầu trên tay Tài, cùng nằm trên bờ
cỏ xanh ngắm ánh trăng suông như trong những ngày ở quê xưa làng cũ. Bằng cảm
giác tinh tế của một người đàn bà, Thu nhận ra tình cảm của Tài, một vài cử chỉ
yêu thương mềm mại từ Tài vẫn chưa đủ, cô cần một lời tỏ tình, một lời nói đủ mạnh
mẽ để Thu có can đảm bước ra khỏi căn hộ này. Thu mỏi mòn đợi, ngày qua ngày. Còn
Tài, anh vẫn luôn lặng lẽ, dững dưng đi về.
Từ lúc gặp lại Thu, Tài dần nhận ra sự
cô đơn không bình thường của Thu. Tài muốn gần gũi hơn, muốn sẻ chia thêm, muốn
nối tiếp chuyện tình chưa được bắt đầu của anh và Thu. Đôi lần nắm bàn tay vẫn
còn hằn những chai sần từ cánh đồng sông Hậu. Tài muốn nói, mình bắt đầu em
nhé, một tình yêu nồng nàn sẽ dắt chúng ta đi tiếp con đường đầy khó khăn này. Ở
đó sẽ có anh và em. Ở đó sẽ có tương lai được xây lên bằng những yêu thương. Nhưng
mỗi lần nhìn vào đôi mắt rực cô đơn vô vọng của Thu, anh như rớt chơi vơi vào
giếng sâu không đáy, hoài công tìm lối thoát. Những suy nghĩ mình không thể nào
đáp ứng được một tương lai mà Thu hằng mơ ước luôn giày vò Tài, và rồi, những lời
mở về tình yêu, về ngày mai luôn lặng im khép sâu dài sau đôi môi anh.
Tài đến chung cư Hoàng Gia vì nhận được
tin nhắn của Thu. Không muốn chọn thang máy, Tài chậm rãi bước đi về hướng cầu
thang, mượn từng bậc tam cấp để kéo dài thời gian, muốn nấu chín thêm những quyết
định còn do dự của mình. Bước từng bậc, leo từng nấc. Cái không khí ẩm mốc chỗ
ít người lui tới làm anh ngợp thở. Nghèn nghẹn như buổi anh đến đây gặp Thu tíu
tít cùng Đức, tình tứ chờ thang máy, sóng sánh cùng lên căn hộ đầy sang trọng. Nhìn
cảnh đó, Tài chới với như rơi từ tầng cao nhất của khu nhà cao hai mươi tầng xuống
đất. Trong khoảng không chơi vơi, giữa loãng khí ù ù bên tai. Óc lảo đảo say, mắt
lờ mờ thấy. Chống tay vào bức tường, Tài gục đầu rưng rức.
Tài ngồi lặng im thật lâu. Bóng tối
nhấn chìm góc cầu thang hun hút, phủ lên những cửa sổ chung cư vắng hoang đối
diện một tấm rèm đen sâu lạnh. Dằn vặt trổi lên cuồn cuộn. Tài muốn leo lên căn
hộ của Thu, hỏi em và người kia có quan hệ gì? Nhưng tự ti đã kéo anh đứng lại,
anh nhận ra mình là một kẻ muộn mằn, một người chắc gì đáp ứng được những mơ ước
của Thu. Trong cảm giác rượi buồn Tài không biết điều Thu làm là đúng hay sai,
nhưng điều đó cứ dày vò anh, ngọn lửa uất nghẹn đốt cháy dần dần hi-vọng-tình-yêu
của anh, chỉ còn sáng tờ mờ.
Tài chậm rãi bước dọc theo hàng lang
chung cư lặng tờ. Căn hộ 307 quen quen hiện ra. Chiếc chuông màu vàng cắm trên
bước tường trắng, nằm cạnh cửa vẫn còn mới nguyên. Tài hờ hững đặt ngón tay
lên. Một âm thanh ré nghẹn rớt vọng xuyên qua tai, đọng lại thành chuỗi dài
rung động buồn quậy cuồng trong óc. Cửa mở. Chiếc áo ngủ màu trắng tô sáng Thu
trên nền đèn màu xanh dịu. Sắc màu này làm Tài nhớ đến ánh trăng xưa, nhớ khu
vườn cũ, nhớ ngày Thu nằm trên cánh tay mình ngắm bầu trời đêm thẳm xanh. Tài
bước vào trong. Anh hơi ngộp bởi mùi nước xịt phòng xa lạ; bởi bốn bức tường
cao biết nhốt thiêm thiếp thể xác, biết thâu hồn người không ngọ nguậy.
“Anh Tài đợi em thay đồ một chút
nhen!”.
Bỏ Tài ngồi lại ngoài phòng khách, Thu
bước vào buồn riêng, ngồi xuống bàn trang điểm. Ngọn đèn trán vẽ một Thu lung
linh trong tấm gương, đôi môi gợi tình nung đỏ, đôi chân mày cong dáng vầng
trăng vỡ, mái tóc tím màu mịn màng buông dài trên lưng. Thu sờ lên tấm gương, khuôn
mặt lạnh băng chễm chệ một nụ cười gượng gạo. Đã quá khác một Thu của rạch Trà
Và xưa cũ; một Thu của Đức, của căn hộ sang trọng, của những ngày tháng tươi mới
giữa Sài Gòn. Cầm thanh son, Thu dự định vẽ lại chút màu cho đôi môi, chút ngập
ngừng thoáng qua, Thu đặt nó trở lại vào túi xách. Bàn tay run run chạm vào chiếc
điện thoại vừa run lên báo có tin nhắn đến:
“Mười giờ anh sẽ qua đón em đi bar.
Yêu cưng”.
Lại là Đức, Thu lẩm nhẩm. Hơi lạnh từ
chiếc máy chạy rè rè trong góc phòng thấm vào da, làm hơi rùng mình. Thu cựa
mình, đứng dậy, rạc rời suy nghĩ, lững thững bước ra chổ Tài đang đợi.
Tài ngồi trên ghế, đôi mắt dõi ra
khung trời đang xám lại, mờ sau tấm kiếng cửa sổ, mờ trong bầu trời dần tối. Trời
sắp mưa. Mưa đêm Sài Gòn thật buồn chán.
“Định rủ anh đi cà-phê nhưng giờ em mệt
quá! Hôm khác được không anh?”. Thu gượng gạo giải thích và thăm dò. Cô rót nước,
đặt chiếc ly vào tay Tài, hơi lạnh thấm tê tê từng đầu ngón tay. Tài nhìn Thu,
chiếc áo ngủ của cô hắt vào mắt anh một màu trắng lạnh. Hơi khẽ gật đầu. Tài
nghe cái cảm nhận thân thiết với Thu tuột xa dài. Bối rối xa lạ lớn dần lên
trong óc. Tài mím môi cố trấn tỉnh. Nghe những tiếng tiếng mưa lao xao ngoài trời,
lớn dần bên tai, Tài lờ đờ bước đến gần khung cửa sổ. Thu lặng im nhìn từng cử
động của anh. Cô ngồi co lại giữa gian phòng đang giãn rộng dài hơn.
“Thôi em bận thì anh về”.
“Nhưng trời đang mưa mà”.
“Không sao đâu, anh có đem theo áo
mưa”.
Tài bước ngay ra ngoài. Anh đi nhanh theo
hành lang. Chiếc thang máy vén mở cửa, nhốt Tài vào chiếc hộp sắt, chập chờn thả
rơi anh xuống tầng trệt. Tài rời chung cư. Vòng xe lao đi, lướt xé mặt nước đọng
tràn trên đường, rẽ đôi ràn rụa.
Thu đứng bên cửa sổ nhìn xuống, ở dưới
kia, cô thấy một bóng người run rẩy rời đi, chiếc xe lao xuyên trong màn đêm, mưa
lạnh thấm mềm qua lớp áo.
Nguyễn Văn Hiến (Bạc Liêu)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét