Gió lạnh lùa qua từng kẽ lá, cuốn lấy
chút ánh sáng yếu ớt còn sót lại. Lạnh. Buốt giá từng cơn. Lạ thật, tôi thậm
chí không biết gió mùa đông cũng lạnh như thế. Tôi vốn là một đứa hay bệnh tật,
cho nên đi đâu mẹ cũng kèm theo khuyến cáo: mặc áo lạnh vào hay đại loại như
thế. Giờ đây, không có áo lạnh trên người, tôi mới cảm nhận được cái lạnh mơn
man này của gió…
Vài giọt mưa phùn nhỏ bé hòa ra, cái ánh
nắng mùa đông vốn nhợt nhạt lại càng thêm mờ ảo.
Không như những giọt mưa hè vội vã, mưa
mùa đông dến và đi rất lặng lẽ, từ tốn.
Chiều buông, mây đen từ bốn phương hội
tụ về, lặng lờ trôi vô định. Gió nhè nhẹ đẩy từng hạt mưa đầu tiên. Lát sau,
mưa dần mạnh hơn, lá cây rung rinh ra chiều thích thú lắm – hay là tôi bắt
chúng cảm nhận như tôi vậy?...
Tấp vội vào một mái hiên xa lạ, tôi gạt
vội vài hạt nước bé xíu trên mặt. Chìa tay ra hứng từng giọt, từng giọt mưa tí
tách lung linh. Đẹp quá!
Mưa mùa đông rơi nhè nhẹ, không nặng hat
nhưng làm ta lạnh buốt. Mưa nhè nhẹ rới hòa cùng cái lạnh của thời tiết làm ta
khẽ rùng mình. Ta khao khát có một bữa cơm đầm ấm bên gia đình. Thèm muốn được
cuộn tròn mình trong chiếc chăn bông ấm áp. Ta ước ao được ở bên người ta yêu
quý, hay đơn giản hơn là có một tách trà nóng hổi…
Tạt vào quán nước mua ly trà đối với tôi
cũng là một việc không hề đơn giản. Vốn là một đứa nhút nhát, thậm chí tôi còn
không chịu đi qua bên kia đường mua cơm, và cả bơm bánh xe cũng chỉ ghé chỗ
người quen.
Xoay tròn ly trà trong tay, ta có thể
cảm nhận được từng chút hơi ấm lan tỏa nhè nhẹ như vỗ về đôi bàn tay lạnh ngắt.
Uống một ngụm trà, sự ấm áp diệu kì len lỏi vào huyết quản, rồi tư từ chan hòa
khắp cơ thể. Ta có thể thấy được cái tê buốt tan dần, thay vào đó là chút gì ấm
áp. Cái cảm giác ấy tồn tại trên da thịt, trong cơ thể, trái tim và cả tâm hồn.
Phải để mưa gội rửa cho hồn trong vắt như pha lê thì mới có thể cảm thấy được
dư âm kì lạ của tách trà…
Mùa đông lê gót trên hè phố theo nhịp
mưa tí tách. Ngỡ như tiếng chân ai bước nhẹ trong mưa bằng những bước chân sâu
lắng và thầm kín. Mưa cứ thế rảo nhanh qua thành phố, cứ thế… Mưa yêu lá cây,
ngọn cỏ, mưa dừng lại nhịp đập hối hả của đời. Mưa làm cho trời xanh và cao
hơn…
Mưa làm cho tôi ùa về một nỗi nhớ bất
chợt. Ngỡ đâu đây, bước chân ai về trên lối cũ, trong một chiều mưa, một ai đó…
thân thuộc…
Mưa rơi lặng thầm trong con ngõ nhỏ.
Bóng người liêu xiêu trong mưa. Mưa nhạt nhòa hay mắt ai nhòa lệ. Mưa lặng lẽ
cuốn đi nỗi buồn sâu kín. Mưa cứ rơi, rơi mãi cho vơi đi giọt sầu trong ánh
mắt…
Tách trà đã cạn…
Mưa chỉ còn đọng lại trên tán lá, vài
giọt…
Một sự khởi đầu mới sau màn mưa!
Tôi rời khỏi mái hiên, rảo bước tiếp tục
lao vào dòng người vội vã
Miệng cười khẽ, trên tay tôi vẫn là tách
trà đã can…
Trịnh
Huy (học sinh lớp 10 trường PTTH Trịnh Hoài Đức, Bình Dương)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét