Em nhắn tin: "Chị đang làm gì vậy? Chị rảnh nói chuyện
với em chút".
- Ừ, em có chuyện gì muốn tâm sự à, kể chị nghe.
- Em buồn quá, chị ơi...
- Có chuyện gì vậy em? Nói rõ xem chị giúp được gì nào?
- Hôm nay em tới nhà bạn chơi, thấy nó có mẹ, có chị, có cuộc
sống gia đình vui vẻ, em lại nghĩ về gia đình em, em tủi thân quá, em ước gì em
cũng có cuộc sống như thế lắm chị à. Em rất muốn, em...
- Nếu cho em một điều ước, chỉ một thôi, em có thể đánh đổi
tất cả để có nó, em sẽ ước rằng em có mẹ, được gọi mẹ, thèm lắm chị à, một lần
thôi cũng được, nhưng có lẽ điều đó sẽ không bao giờ thành hiện thực đúng không
chị, tại sao cuộc đời lại bất công với em như thế, tại sao chị ơi?
- Từ khi sinh ra em đã không cảm nhận được tình thương của mẹ
dù chỉ một lần. Dù em có bố, có anh trai nhưng họ chưa thực sự hiểu và thông
cảm cho em, giờ bố cũng lại rời xa em rồi, em buồn quá, biết dựa dẫm vào ai
đây. Em thấy ganh tỵ với chúng bạn, em thua kém chúng nó nhiều quá, em thật sự
rất buồn, đối với em, đó quả là một sự mất mát quá lớn, em không biết kêu ai,
em phải làm thế nào đây hả chị ơi...
Tôi chưa kịp suy nghĩ và phải hồi âm tin nhắn thế nào để an
ủi em thì những tin nhắn của em cứ đến liên tục như thế. Nó khiến tôi đi từ cảm
giác bất ngờ, rồi buồn, rồi xót xa, rồi bối rối khi những gì em vừa nói tôi
chưa từng trải qua, hay chí ít là tôi chưa từng nghĩ đến.
Tôi lặng đi trong chốc lát rồi nhắn tin: "Em à, chị hiểu
phần nào nỗi buồn đau của em, chị rất tiếc vì chị còn quá trẻ để có thể làm mẹ
của em dù chỉ là mẹ nuôi, nhưng nếu em muốn chị có thể làm một người chị, một
người chị kết nghĩa để có thể san sẻ phần nào buồn vui trong cuộc sống của em,
chỉ mong em hiểu rằng, cuộc sống sinh ra mỗi người có một hoàn cảnh và nỗi đau
riêng, nhưng ông trời không lấy đi của ai tất cả, em hãy tập cách bằng lòng, cố
gắng để vượt qua và tuyệt đối không được gục ngã như em đã từng thế, cố lên
em."
Sau đó là những khoảng lặng. Tôi không biết tin nhắn của mình
có làm vơi dịu phần nào cảm xúc của em hay lại càng làm nỗi đau trong em bị
khơi toạc ra to hơn. Em im lặng bởi tôi biết em đang khóc, em sẽ khóc như mưa,
như gió, như chưa bao giờ được khóc để cố gắng trút hết tất cả nỗi buồn đau vào
những giọt nước mắt mặn chát. Những khoảng lặng không mong muốn ấy khiến tôi
ngẫm nghĩ nhiều hơn đến cuộc sống của mình và hoàn cảnh của em. Tôi khác em,
bởi tôi có bố, có mẹ. Còn em, vừa sinh ra thì mẹ mất, em cũng không có chị, bố
thì đau ốm liên tục và cũng vừa rời xa em. So với tôi, em quả quá thiệt thòi,
bất hạnh. Nỗi đau đó quá lớn, nó cứ cháy âm ỉ trong em từ lúc em biết nhận thức
cho đến tận bây giờ, khi em là đã là một cô gái tròn 20. Và lần đầu tiên trong
cuộc đời, tôi thử tưởng tượng cuộc sống trước đây sẽ như thế nào nếu không có
mẹ ở bên.
Nếu không có mẹ, con gái lớn lên có đủ khoẻ mạnh khi không
được nuôi nấng bằng bầu sữa mẹ ngọt lịm, ấm nồng.
Nếu không có mẹ, ai sẽ dạy dỗ con gái nữ công gia chánh,
công, dung, ngôn, hạnh... những điều mà một người phụ nữ cần phải học tập trước
khi lấy chồng rồi sinh con đẻ cái.
Nếu không có mẹ, lúc đến tuổi dậy thì, ai sẽ chỉ dạy con gái
những kiến thức cơ bản để xử lí những điều tế nhị khi cần, ai sẽ dạy cách
"đối phó" với người con trai có lòng dạ rất xấu, ai sẽ là người cùng
chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, những khó khăn và mất mát trong cuộc sống mà
con gái gặp phải...
Chỉ mới chừng đó thôi đã thấy khó chấp nhận huống gì là cả
một tuổi thơ. Tôi lại nghĩ đến em, người em gái chưa một lần được mẹ chăm sóc,
chưa một lần được sưởi ấm bằng tình yêu thương của lòng mẹ chứ chưa nói đến
những cử chỉ ân cần, gần gũi kia. Tôi muốn gọi cho em, nhưng cổ họng lại đắng
ngắt và cảm xúc nghẹn ngào xâm chiếm tự lúc nào khiến tôi không thể. Tôi sợ
mình khi chưa kịp an ủi điều gì để em vơi bớt nỗi buồn thì tâm sự của em sẽ làm
những giọt nước mắt xót xa của tôi trôi tuột ra mất. Lúc ấy, tôi đâu đủ mạnh mẽ
để làm chỗ dựa tinh thần, làm một người chị để san sẻ những vui buồn cùng em,
để lắng nghe tiếng lòng em thổn thức... hay lại càng khiến em não nùng hơn,
buồn chán và tuyệt vọng hơn.
Có lẽ, những điều mà một người con như tôi, như bao bạn trẻ
khác vẫn thường nhận được từ mẹ của mình hằng ngày thì đó lại là một thứ
"xa xỉ phẩm" mà em và những người con mồ côi giống em chưa bao giờ
được "chạm tới" mà có khi đến suốt cả cuộc đời họ chẳng thể nào có
được dẫu sau này họ có là triệu phú, tỷ phú hay là người giàu có nhất thế gian
đi chăng nữa. Những điều tưởng chừng rất nhỏ bé, giản dị mà chúng ta được sống,
được trải nghiệm, được yêu thương sớm hôm gần gũi với gia đình đôi khi lại là
cả một điều kì diệu, một niềm ao ước lớn lao đối với người khác. Với người giàu
có, họ có thể mua được bất cứ thứ gì họ cần nhưng chẳng thể nào mua được tình
cảm. Và sự thiêng liêng từ tình cảm mẹ con lại càng không thể. Ai sinh ra có
cha, có mẹ, đó dường như là sự ưu ái mà tạo hoá đã ban cho họ, nếu không thì là
một sự mất mát không gì có thể bù đắp. Không phải tôi so sánh để nhấn vào nỗi
đau của những ai "trót" sinh ra là những đứa trẻ mồ côi mà đơn giản
bởi tôi thấy xót xa, đồng cảm và hụt hẫng cho người em gái của tôi và những ai
có hoàn cảnh giống em.
Tôi không đủ trình độ, đủ kiến thức cũng như đủ trải nghiệm
để có thể thấu hiểu hết những nỗi đau mà em và những ai giống em đang có, cũng
như có thể giúp họ không còn nghĩ nhiều đến nỗi buồn họ gặp phải để có thể vui
sống như người khác. Nhưng tôi biết rằng con người vẫn có thể sống, lao động
tốt để trở thành những người con có ích cho xã hội, trở thành người hạnh phúc
dẫu khi sinh ra họ vốn mang nhiều thương tổn, thiệt thòi, tin rằng trong bản
thân mỗi con người đều tiềm tàng một sức mạnh nào đó để có thể giúp họ vững
vàng vượt qua mọi nghịch cảnh trong cuộc đời.
Tôi từng nghe đâu đó câu nói đại ý rằng: "Nhìn lên ta
không bằng ai nhưng nhìn xuống thì không ai bằng mình". Nói như vậy không
có nghĩa là ta không bao giờ nhìn lên những người hơn ta để ta thôi học hỏi,
phấn đấu, để ta tự đắc... mà đơn giản là ta không nên than trách số phận, không
nên nghĩ rằng ta là người bất hạnh biết bao nhiêu mà tập bằng lòng với những gì
đang có bởi biết đâu đó xung quanh, còn vô số người kém may mắn hơn ta nhiều;
những người không đủ thức ăn, nước uống, những người sống trong cảnh chiến
tranh, loạn lạc, những người thường xuyên hứng chịu thiên tai...
Tôi biết, người em gái của tôi đã và sẽ có lúc buồn, sẽ đau,
sẽ khóc thật nhiều... vào những khoảnh khắc em thấy yếu lòng và cô đơn... Đó âu
cũng là cách để em giải toả những cảm xúc tuyệt vọng, để thấy lòng thanh thản
hơn đôi chút. Nhưng tôi cũng tin và luôn tin sau đó em sẽ lại tươi cười, yêu
đời, lạc quan mà vui sống như em đã từng hứa và cố gắng. Có thể em thiếu thốn
tình cảm từ cha mẹ, nhưng em vẫn còn có anh trai, có bạn bè, thầy cô, có hàng
xóm láng giềng, có tôi, những người rất mực yêu thương và quý mến em- những
người luôn mong em có cuộc sống tốt đẹp. Biết là không dễ để làm quen và quên
đi nỗi đau ấy nhưng người ta không ai "bước đi" mà "nhìn
lui" bao giờ.
Cuộc đời vẫn dài phía trước, em hãy đi và bước tiếp thật mạnh
mẽ để thấy rằng em vẫn hạnh phúc như ai dẫu "xuất phát điểm" của em
thua kém họ thật nhiều. Và nếu lúc nào em thấy mệt mỏi, hãy dừng lại một chút,
một chút thôi để thấy em vẫn hơn nhiều người rồi sau đó em bước nhanh hơn.
Ai đó khác em, hãy tin mình là một người may mắn để cố gắng
giữ lấy và sống xứng đáng với "sự ưu ái" mà tạo hoá đã ban cho.
Ai đó giống em hãy tin rằng cuộc sống vẫn còn rất nhiều điều
kì diệu xung quanh, bạn đừng tuyệt vọng, đừng bất cần, cũng đừng buồn nhiều quá
mà hãy bước lên trên những niềm đau. Bạn sẽ chạm đến niềm hạnh phúc.
Biết đâu đó, ngày mai...
Hồ Tịnh Thủy (Huế)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét