ĐỊNH QUÁN THỨC
Đã
bao lần thầm gọi lại tên
Định
Quán!
Nhiều
đêm và nhiều đêm như thế
Định
Quán xa mờ.
Đêm
Định Quán còn ta với thơ
Không
buồn nhắm mắt
Có
gì rơi, có gì rơi
Lá
khua, gió bay, sương nghiêng…
Hay
tiếng thở dài của ai, còn thức
Là
mấy phía mây đen giăng giăng trời Định Quán
Mưa
ơi có kịp tỏ bày?
Cũng
như bao lần đến vội vậy thôi
Cũng
dễ hình dung:
Là
mưa đêm - mưa thưa rỉ rả
Mưa
cầm chân người trong góc nhỏ
Mưa
nhạt nhòa
Thêm
một ánh đèn trôi.
Bao
lần thương
Định
Quán chạnh lòng người xa
Bao
lần nhớ
Cơn
mưa đêm ướt nỗi niềm.
Riêng
mưa cứ thế chung chiêng!
ĐÊM RỜI ĐỊNH QUÁN
Định
Quán đêm trăng phơi
Chỉ
có hơi thở lặng im
Cheo
leo trên núi đồi trầm mặc
Đất
đỏ bám lấy gót giày
In
bóng ai qua?
Định
Quán đêm mưa giăng
Cầm
chân nỗi nhớ
Phố
nhập nhòa sũng nước
Bong
bóng mỏng manh phập phồng
Bao
giờ sẽ vỡ tan?
Định
Quán đêm khói mờ
Vài
hàng quán bày ra không đủ ấm
Phố
phường người đâu vắng
Ai
thắp ngọn đèn vàng
Sáng
cả đêm nay?
Định
Quán đêm sương rơi
Tách
cà phê chuyền tay, chuyền tay
Ai
ngủ gật gà, ai còn thức
Hỏi
nỗi niềm trong giọt cà phê
Trắng
hay đen?
Đêm
nay ta đi
Chỉ
có trăng, mưa, khói, sương
Giăng
mắc trên tảng đá trần
Định
Quán!
Đi
là không quay đầu trở lại
Sao
vẫn có những cơn mơ phủ dụ phía mây trời.
Chuyến
xe đời rời Định Quán
Đêm
nay.
Vĩnh Thông (An Giang)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét