Tôi
vẫn nhớ như in, vào ngày hôm ấy, sương sớm làm tôi se lạnh. Gia đình tôi chậm
buớc trên con đường nhỏ uốn lượn quanh ngọn đồi, bãi cỏ non xanh rì trải ra xa
tắp, ngọn tre ngân nga câu hát của gió xuân. Đàn én chao nghiêng cánh trên bầu
trời trong vắt lồng lộng. từ xa, khuất sau ngọn đồi xanh, vầng thái dương chói
lọi từ từ nhô lên. Rực rỡ. Từng tia, từng hạt nắng xuân ấm áp dần xua tan cái
lạnh giá u buồn của màn đêm, rồi cứ thế mà chan hoà ra khắp đất trời. Cái hồ
con con lấp lánh dưới ánh ban mai, trong sáng đến lạ kì. Vài nhành hoa dại cũng
trở nên rực rỡ dưói nắng xuân. Ở phái chân trời, màu xanh của trời và đất hoà
quyện vào nhau, tinh tế hơn bao giờ hết trong ánh xuân rực rỡ. Xuân đến làm
bùng lên sức sống vốn ấp ủ bấy lâu trong muôn loài. Bỗng, một chú buớm nhẹ
nhàng đậu lên đoá hoa dại, điểm thêm cho cảnh xuân tuyệt diệu một nét chấm phá
tinh tế. Ôi, xuân đến mà lòng ta say. Nhưng than ôi, xuân kia nào có hay rồi
xuân cũng sẽ như kiếp con người đoản mệnh. Có lúc tưoi tốt, rồi cũng có lúc úa
tàn.
Chợt,
kìa, mộ bà tôi hiện ra dần dần mờ ảo trong sương sớm. Tôi rảo bước nhanh tới mộ
bà. Cha con tôi nhổ cỏ quanh mộ bà, còn mẹ thì bày đồ lễ. Xong, tôi rút lấy ba
nén hương trầm khấn vái trước di ảnh bà. Bỗng mắt tôi đỏ hoe, rồi
chợt, tôi thấy cảnh trước khi bà mất. Đôi môi tái nhợt, bà thều thào dặn cháu
con phải thương yêu đùm bọc lẫn nhau. Thế rồi, bà ra đi về cõi vĩnh hằng, tay
bà vẫn còn cầm chặt tay tôi. Oà khóc, tôi gào lên trong nỗi đau đớn tái tê: “Bà
ơi, bà… Bà ơi!”
Rồi,
tôi lại thấy tôi ngồi trong lòng bà, vòi vĩnh được bà kể chuyện. Trăng tròn
vành vạnh, sáo diều vi vu… Tuổi thơ tôi đã lớn lên trong những câu truyện thần
tiên của bà. Bà tôi, tóc bạc màu mây nước, dòng chảy thời gian đè nặng trên đôi
vai gầy. Màu da sạm nắng sương. Khắc khổ đời bà nuôi nấng cháu con tạo thành
những nếp nhăn in hằn trên vầng trán. Ôi, bà ơi…Ước gì tôi được gặp lại bà,
được bà cưng nựng, được bà ru ngủ, được bà kể chuyện cổ tích mỗi đêm trăng…
Dòng
suy nghĩ trong tôi bay theo làn hương khói, cứ như thế bay, bay mãi. Cao vút.
Đến tận chỗ bà…
-
Nè, sao con chưa cắm nhang mà lại ngây ra thế? – Mẹ tôi giục
Tôi
chợt bừng tỉnh, hình ảnh bà trong tôi tan biến như làn khói. Tôi cố giữ lại
chút làn khói mong manh ấy nhưng chẳng thể nào…
Tôi
cắm nhang vào lư hương, gạt lệ nhìn di ảnh bà. Bà tôi lại hiện lên trong tôi…
- Cháu
à, làm con phải biết hiếu thuận với ông bà, cha mẹ, cháu có nhớ không?
- Bà
ơi, hiếu thuận là sao ạ? – Tôi nũng nịu
- Là
phải thương yêu cha mẹ ông bà, đi phải hỏi, về phải thưa, phải biết lo cho ông
bà khi đau yếu, cháu à…
- Bà
ơi, cháu biết rồi, bà kể chuyện cổ tích đi bà!
- Ừ, bà
kể. Ngày xửa, ngày xưa…
Bất
giác, cha tôi vỗ vai tôi, nhờ đốt mớ cỏ và tiền giấy cho bà để cầu mong có cuộc
sống an vui sung túc nơi cực lạc.
Những
cánh hồng trắng trải lên mộ bà… Tôi ứa lệ… Chợt trong đầu tôi hiện lên mấy vần
thơ cổ:
Lá
reo đưa gió, lệ đưa sầu
Kiếp
người đoản mệnh, khó hằng sâu
Trăng
thanh ngân khúc Thường Y vũ
Sông
Ngân uốn lượn chảy về đâu…
Chiều
buông… Núi sông bị dìm trong một màu ảm đạm. Tôi nắm tay mẹ ra về. Chao ôi, số
kiếp con người dù đẹp đấy, dù vĩ đại đấy, nhưng rồi cũng chẳng còn lại gì ngoài
mớ tro tàn. Tất cả tan vào hư vô. Ôi, số phận con người đoản mệnh, tất cả, tất
cả rồi cũng như vì sao loé lên rồi chợt tắt mà thôi. Xa xa kia, trăng lên mờ
đục…
Trịnh Huy (Lớp 10D trường PTTH Trịnh Hoài Đức, Bình Dương)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét