Thằng bé con chị hai hỏi tôi:
- Cậu có biết sao con chó ăn cơm mà con heo ăn cám
không?
Câu hỏi của thằng bé khiến tôi nhiều suy nghĩ nhưng
chẳng hiểu ra nó muốn hỏi với ý gì nên trả lời cho lấy có:
- Mỗi con vật đều có khẩu phần riêng, đâu con nào ăn
giống con nào. Chó đâu có ăn cám được
cháu.
- Nhưng heo ăn được cơm mà cậu
- Vậy… Cậu chịu cháu đó.
- Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, lúc con người và
con vật còn hiểu tiếng nhau. Một bà cụ nuôi hai con vật, một chó một heo. Năm
đó thời tiết biến đổi khác thường nên cuộc sống của bà cũng như bao nhiêu người
gặp rất nhiều khó khăn, cơm chẳng đủ để ăn. Một hôm, bà cụ kêu chó và heo đến
dặn: Hôm nay ta phải đi lên chợ huyện đổi ít đồ dùng. Tụi bây ở nhà cùng nhau
cày miếng đất trước nhà để khi tao về gieo lúa có mà ăn. Nếu đứa nào làm siêng
thì tao cho ăn cơm, đứa nào làm biếng thì ăn cám, đừng có trách tao.
Khi bà cụ đi rồi con chó chẳng chịu làm mà chui xuống
gầm giường nằm ngủ, trong khi đó, tội nghiệp con heo chẳng ngại cái nắng như
thiêu, cứ lấy mõm mà ủi lấy ủi để đến khi xong việc.
Khi nghe bà cụ về đến đầu ngõ, con chó lười biếng liền
chạy ra mừng chủ. Thấy con chó đang chạy trên phần đất bà kêu chúng cày buổi
sớm, đất xốp làm sao. Còn con heo, sau khi làm việc mệt, nó lăn ra ngủ mà chẳng
hay bà cụ về.
Chuyện là vậy đó cậu.
…
Thì ra…
Đêm
08/01/2014
Phan Tấn
Lược
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét