Tôi viết những dòng này vào một trưa nắng nồng ngột ngạt, không
vì ước một cơn mưa lịm mát giấc trưa mà đơn giản bởi nỗi nhớ lên đầy về Mỹ Tho
trong những ngày mưa tràn rơi hay lất phất...
Tôi nhớ mưa đêm trên đường 30 tháng 4. Có một thời gian ngắn,
tôi làm thêm công việc phục vụ ở quán Sao trên đường này. Mưa, quán vắng. Tôi
được một khoảng lặng thú vị nhìn phía trời và con đường phủ đầy mưa gió. Những
bóng đèn như những ánh mắt trầm tư lặng lẽ, tỏa ánh mờ lạnh đẫm nước nhìn đêm. Tôi
nhớ nhiều một người từng gọi những bóng đèn to, sáng mơ màng trong sân nhà là
những "mặt trăng nhân tạo" cho không gian riêng. Và tôi, từ đó, quen
nhìn đèn trên những con đường Mỹ Tho vào đêm như "mặt trăng nhân tạo"
của riêng mình. Tôi thích ngắm "mặt trăng" ấy trong mưa đêm, khi nó
mờ sáng bên những cành cây đẫm nước mưa, lạnh lẽo quặt mình trong gió. Mưa,
người ta trốn lánh con đường. Tôi tìm đến nó với chút kỷ niệm, cho ấm tôi hơn,
dẫu không biết có bớt hơn không cái lạnh của con đường đêm ấy...
Tôi thương mưa chiều trên đường Ấp Bắc một lần tan học sớm. Tôi
đạp xe chở một người bạn trong lất phất mưa. Mây không đen và chiều buồn đẹp.
Bạn tôi kể về những ngày nhỏ ở quê, cũng vào mùa ấy, bạn thường trèo me hái
những lá mới lên non xanh về nấu canh chua. Tôi ấm lòng, thỉnh thoảng ngước
nhìn những cây bên đường tìm một chút xanh non của màu lá me tuổi thơ nơi quê
bạn, quê mình. Chúng tôi bên nhau suốt buổi chiều, chạy trên phố và ghé vào
những nơi đâu đó tôi không còn nhớ rõ, để vui chơi và mua vài thứ linh tinh.
Mưa vẫn nhỏ hạt mát trên mặt và tay. Khi trời tối, quay trở lại cổng trường -
nơi có xe bán bánh mì - hai đứa tôi lấy vội gói xôi mua từ trưa, bẻ đôi chiếc
muỗng nhựa và cùng ăn trước khi chia tay nhau về. Tôi còn nhớ lúc ấy dì bán
bánh mì đã mỉm cười nhìn chúng tôi. Dì bảo rằng chúng tôi: "... ngồi bên
xe bánh mì mà lại để ăn xôi?!...". Mưa vẫn lất phất ngoài đường, lất phất
nơi cổng trường tối ấy...
Tôi nhớ lắm những ngày mưa hòa trắng nước sông Bảo Định phía sau
trường, khi tôi học năm nhất, khi ký túc xá vẫn còn và tôi ở đấy.
Nhiều lần, khi đang ở quê nhà, trong cơn mưa, tôi tự hỏi:
"Giờ này, Mỹ Tho có mưa không?". Tôi hình dung Mỹ Tho cũng mưa. Và
tôi muốn tôi đang ở đấy để đạp xe thả dốc cầu Hùng Vương, cho mưa - cuồng
nhiệt, mưa ngọt ngào tạt mát vào mặt, vào mắt; cho tôi được nhìn tím đẫm
bằng lăng trên vỉa hè, trước những ngôi nhà đẹp... Và cho tôi... được cùng
chung không gian mưa, cùng chịu mưa với bạn, bạn có lần nói:
"... Mưa nắng gì, cùng chịu chung nha?...". Chịu mưa chung như buổi
chiều ấy, không hiểu sao tôi muốn và đã đứng trước cổng trường đợi bạn; để
khi bạn ra đến nhà xe, tôi lại không đến gần, chỉ cố nhìn thật sâu trong
khoảnh khắc trông thấy rồi vội quay về vì đã lạnh run, sợ bạn lo lắng. Mưa
nơi quê nhà, tôi vẫn thầm hỏi: Bạn có buồn, lạnh và sợ nữa không?... Tôi
muốn tôi đang nằm trong phòng trọ, như một khuya mưa nào nhận tin nhắn ấm lòng:
"... Rồi chỉ có... mưa là... một mình thôi...". Đêm ấy, tôi ấm, tôi
vui nên quên thương mưa chỉ một mình...
Tôi cũng nhớ anh, nhớ một chiều, anh từ Sài Gòn về đến tôi. Lúc
ấy, tôi đang ở quê. Chúng tôi đi Mỹ Tho thăm cô giáo cũ. Mưa bất chợt trên
đường về đã tối. Mưa thật lớn. Anh cứ quay nhìn phía sau xe, cố vén gọn tà áo
mưa che cho tôi kín hơn, ấm hơn. Tiếng anh hỏi tôi có lạnh không, có ướt nhiều
không, hãy ngồi gần anh hơn... vang ấm cả sau mưa...
Tôi nhớ nhiều tiếng mưa vọng mơ hồ vào giấc ngủ trong căn phòng
trọ gần cầu Bạch Nha. Thương khi mưa lớn, cả phòng thức dậy. Chúng tôi loay
hoay kéo chiếc chiếu lệch đi, chạy tìm thau hứng nước mưa dột bao giờ, rồi cố
ngủ lại trong tiếng ào rơi đêm vắng... Tôi tiếc một chiều chuyển mưa, trên tàu
dừa thấp ngoài cửa sổ, con sóc nhỏ ôm chặt trái mận, miệng liên tiếp cắn từng
miếng xanh chua. Khi tôi thích thú gọi bạn lại xem, nó vội chuyền mất trên
những tàu lá khác. Tôi nhớ những bụi dừa nước trước cửa phòng tràn nước xuống
mặt sông, nhớ con sông bớt sẫm đen trong mưa lớn...
Bốn năm. Tôi sắp xa Mỹ Tho rồi…
Mưa ở quê tôi cũng đẹp. Có lần mưa đầu hôm, ánh đèn sáng cả phía
cây dừa thấp trước nhà, tôi thấy tàu dừa sáng lạ. Những chiếc lá dài nghiêng,
lấp lánh lay động trước gió. Gió rất nhẹ. Như những phím đàn piano đã đổi từ
màu trắng và đen thành màu xanh sáng đẫm ánh điện với nước mưa bao giờ, chúng
rời nhau xa hơn để buông nghiêng, mỏng manh, nhịp nhàng theo những lượt tay dạo
đàn vô hình của gió. Mưa nơi tôi làm xanh rêu khúc đường đất được đắp cao lên
vào nhà, mang đến một chút lạ vui khi sáng thức dậy thấy khúc đường xanh mát…
Nhưng ít khi nào nơi quê có mưa mà tôi lại không nghĩ về, không nhớ đến Mỹ Tho…
Và tôi viết những dòng này lại là vào một trưa đầy nắng. Tôi
bỗng thấy dịu mát như vừa đi qua hơi lạnh bao cơn mưa lất phất hay tràn rơi.
Tôi thương, nhớ Mỹ Tho với bao lần mưa ấy, trong bao ngày mưa khác đã qua và có
lẽ còn bồi hồi với bao mùa, khi thương nhớ trở về: “Mỹ Tho có mưa không?...”!
Nguyễn Thị Huệ (Tiền Giang)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét