Một ngày kia, trong công viên, B giật thót người khi phát hiện mình đang bị
theo dõi. Rình rập B là một gã trung niên. Đầu hắn nhô lên từ hàng rào dâm bụt,
mắt nhìn xoáy vào B. Vờ như không hay biết, B hấp tấp bước đi. Một lúc sau, khi
ngực không còn nhói đau, B lại nhìn thấy người đàn ông. Lúc này gã đứng bên vạt
cỏ rất gần B, không có gì che chắn nhưng, dường như, hắn cố tình giữ một khoảng
cách đủ để B không thể nhận diện. Bực mình B tiến thẳng về phía người đàn ông.
Người đàn ông lùi lại. B bước vội như chạy, cố thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Liền đó, người đàn ông cũng bước vội. Điên tiết, B rướn lên. Người đàn ông cũng
rướn lên chạy. Cứ thế, người đàn ông phía trước, B phía sau và cuộc rượt đuổi
không thành: người đàn ông luôn ở trong tầm mắt của B như thách thức, như giễu
cợt nhưng không sao B với tới được. Hụt hơi, B dừng lại.
Anh
là ai? B hổn hển hỏi. Chỉ có tiếng của B vẳng lại.
Anh
muốn gì? Lại chỉ có tiếng gào của B.
B
gieo mình lên chiếc ghế đá. Đờ đẫn, B dán mắt vào người đàn ông nhưng vẫn không
thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn. Người đàn ông cũng dõi mắt nhìn B. Trong cái nhìn
của hắn hình như cũng có vẻ đờ đẫn, mệt mỏi, kiệt sức.
B
ngồi bất động hồi lâu. Tháng hai càng về chiều gió nồm càng thổi mạnh. Từng cơn
gió mang hơi nước đầy ắp vị mặn của biển đông áp vào da thịt khiến B rùng mình.
Hắn cũng rùng mình, B nghĩ. Thời gian trôi lâu. Ngồi đây B có thể nhìn thấy biển
xanh thẳm, mênh mông, mượt như nhung, trải dài đến đường chân trời ở phía sau lưng
người đàn ông và nghe tiếng sóng rất gần trườn lên mặt cát. Bỗng B nghe một tiếng
hú dội lên, cái tiếng hú man dại, dai dẳng, buốt nhức. B thảng thốt nhổm dậy, đảo
mắt kiếm tìm. Nhưng vẫn không có gì khác lạ: vẫn công viên thưa người, vẫn những
cơn gió nồm lùa những cành keo lá tràm non được dát vàng trong ánh nắng hoàng hôn
dạt về phía đại lộ T; vẫn rì rầm tiếng sóng biển, cái tiếng động đều đều gây cảm
giác buồn chán; vẫn những thảm cỏ non; vẫn những lối đi trải bê tông sạch bong được
viền trong những viên gạch dựng xiên trông rất đẹp mắt chạy song song với những
hàng hoa thắm sắc được cắt tỉa cẩn thận từ trước tết nguyên đán.
Tiếng
hú phát ra từ đâu vậy? Từ trong lòng đất? Từ thiên hà xa xôi? Hay nó được phát
ra từ nơi sâu thẳm trong lòng B?
Một
nỗi sợ hãi ập đến, B hoang mang nhìn người đàn ông. Trong hoàng hôn trông hắn
nhạt nhoà, run rẩy.
Đi,
đi, B tức tưởi hét lên.
Trời
sụp tối gã đàn ông biến mất.
B
thất thểu ra về.
Đêm
đó, B bỏ cơm, nằm lì trong phòng.
Lúc
lên giường, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của chồng, vợ B lo lắng hỏi, anh đau phải
không?
Mệt,
nói rồi B quay mặt vào tường để mình ngập chìm trong nỗi hoang mang cực độ. Như
thế nghĩa là gì? Rõ ràng B đang rơi vào tình thế nguy hiểm. Người đàn ông B nhìn
không tường mặt kia không thể là người đàn ông thân thiện. Những biểu hiện mờ ám,
trêu ngươi của hắn dứt khoát là kết quả của một tâm địa xấu xa, độc ác. Nhưng
sao hắn cứ bám lấy B dai như đỉa? Hắn đã rình rập B bao lâu? Hắn rình rập B từ
lúc nào? Rất có thể hắn rình rập B từ lâu, từ rất lâu nhưng B đã không phát hiện.
Bây giờ thì đã phát hiện. Ừ, thì phát hiện. Nhưng tình trạng này cứ kéo dài thì
B sẽ ra sao đây? Sẽ ra sao? B muốn hét lên. Trong mớ ý nghĩ rối bời, nhiều lần
B cố tự an ủi mình bằng thứ lập luận quen thuộc về sự lô-gíc của cuộc sống, rằng
gã đàn ông chỉ là ảo giác, rằng gã đàn ông là cái không thật, rằng gã đàn ông là
kết quả của trí tưởng tượng phù phiếm.
Quá
nửa đêm, B chìm trong cơn mộng mị. Hình ảnh cứ hỗn độn, quay cuồng B không xác định
được gì. Chỉ có tiếng hét cứ âm ỉ, bền bỉ, liên tục cắt xé đầu óc B. Canh tư B
giật mình bật dậy, dáo dác nhìn khắp phòng, trống ngực đập liên hồi kỳ trận, mình
ướt đẫm mồ hôi. Nhưng liền đó, B ý thức được rằng cái hình hài không hoàn chỉnh
mềm nhũn rượt đuổi B chỉ là cơn ác mộng. B rũ xuống, chán nản với nỗi kinh hoàng
vừa trải qua rồi ngã vật lên giường. Bên cạnh, vợ B ngủ say, hơi thở nhẹ và đều
trong tiết trời mát mẻ và trong lành mùa xuân. Trông nàng thật bình yên và hạnh
phúc. Bỗng nhiên, B cảm thấy chán ghét vợ kinh khủng.
Lo
nghĩ thì được cái chó gì? Thằng hạnh phúc là thằng không biết suy nghĩ, B nghĩ.
Rồi với nỗi lo sợ mơ hồ nhưng thường trực, B trằn trọc mãi. Gần sáng, B lịm sâu
vào giấc ngủ mê mệt.
Hơn
9 giờ sáng B mới trở dậy. Đầu óc rỗng không, B thấy mình chơi vơi, hụt hẫng lạ.
Có thể thấy ngày luôn xoá sạch những gì mà đêm tối tạo ra: nỗi lo, sự dằn vặt,
lòng tham, những toan tính…
Nhà
vắng vẻ quá. Ngoài kia vọng vào tiếng rì rầm của cuộc sống. B biết là vợ đang ở
ngoài chợ để chuẩn bị bữa cơm trưa cho gia đình. Hẳn, trước khi đi chợ nàng không
đánh thức B dậy vì nghĩ rằng hôm nay là ngày nghỉ, vả lại, đêm trước, B mệt và
ngủ muộn. Còn hai đứa con của B chắc hẳn chúng đang ở trường.
B rời
giường đi về phía nhà vệ sinh. Trong chiếc gương gắn sát tường đặt bên trên
lavabo, một khuôn mặt đàn ông còn đang ngái ngủ, bơ phờ nhìn B. Đó là khuôn mặt
biểu hiện sự thừa mứa quá đỗi đã đến hồi tàn kiệt song vẫn ẩn chứa một ham muốn
quay quắt, khôn nguôi. Mí mắt và cằm người đàn ông bắt đầu chảy sệ, đường nét
khuôn mặt bắt đầu trở nên khô cứng, nặng nề, dưới lớp biểu bì dường như đầy ứ nước
và mỡ, đôi mắt đã nhuốm vẻ lờ đờ, đùng đục.
B
nhếch môi. Đó không phải là B. Đó không phải là mình, B nghĩ. Không, đó là B, đó
là mình, B lại nghĩ. Đó là hình ảnh gã đàn ông pha trộn một cách hoàn hảo giữa
trí tuệ, tiền bạc và quyền lực. Đó là gã đàn ông bất khả chiến bại với cái nhìn
đầy thách thức, giễu cợt và ban phát.
B mở
vòi nước, nước tuôn xối xả. Vốc nước, B dội liên tục vào mặt. Lại nhìn vào gương.
Vẫn là B, gã đàn ông luôn được cuộc đời trải thảm đỏ đón mời, là gã trung niên
suốt 48 năm ròng rã chỉ biết đón nhận sự ban tặng ân sủng của tạo hoá.
B lặng
người, ngắm mình trong gương hồi lâu.
Mình
già rồi, lần đầu B cảm nhận sự già cỗi lan đi trong từng đường gân, thớ thịt trên
khuôn mặt mình, khuôn mặt một thời là niềm tự hào của B: điển trai và rất đàn ông.
Từ khoé mắt, nơi có cái nhìn có vẻ u hoài, buồn bã, vừa có vẻ giảo quyệt, tinh
ma, từ khoé miệng luôn nở nụ cười khinh bạc, mê hồn, tất cả đã thấy ẩn hiện những
đường hằn của thời gian.
Đó
là cái chết, B chợt thở dài.
Trở
lại giường, B rít thuốc lá liên tục. Thuốc đắng và nhạt khinh khủng. Hút dở nửa
điếu, B dụi mạnh vào chiếc gạt tàn đặt trên chiếc bàn con được trang trí cầu kỳ
nằm cạnh đầu giường rồi lại đốt điếu khác nhưng rít mấy hơi B lại dụi. B thấy
buồn rã người. Nỗi buồn khiến B lịm đi hồi lâu, lâu lắm. Rồi B bừng tỉnh vì tiếng
bước chân của vợ.
Dậy
chưa? Vợ B từ phòng ngoài hỏi vọng vào.
Rồi,
B làu bàu.
Tiếng
bước chân quen thuộc của vợ nhỏ dần về phía bếp.
B
nghĩ, sao từ lúc thức dậy đến giờ tuyệt nhiên không thấy hình bóng người đàn ông
giấu mặt? Có thể trong ngôi nhà của mình con người ta luôn được che chắn, bảo vệ.
Ngôi nhà đó là nơi chốn yên bình để con người ta trú thân và người đàn ông giấu
mặt đã không thể đột nhập để rình rập B? Hay sự kiện chiều hôm qua chỉ là ảo giác,
là giấc mơ, là cái không thực?
Ừ,
là cái không thực, là ảo ảnh, là ảo giác, B nghĩ và cảm thấy dễ chịu.
Gần
trưa, con B trở về. Không thể nói bữa cơm trưa ngon miệng nhưng B cảm thấy yên
tâm. Có những giờ phút con người ta rơi vào cùng quẫn, tuyệt vọng nhưng rồi anh
ta vẫn nỗ lực thoát hiểm và sống. Thèm sống và sợ chết là bản chất của sự sống,
B nghĩ và thấy mình thông thái.
Về
phòng, B đánh một giấc đến tận xế chiều. Thức dậy, B thấy sảng khoái. Vẫn không
thấy bóng dáng người đàn ông giấu mặt. Ngoài kia, nắng chiều vàng óng, rực rỡ
như mời mọc, níu gọi. Lưỡng lự, B bước ra ngoài, đi dưới bóng râm của hàng xà cừ,
men theo con đường dài chạy xuyên qua trung tâm thành phố để đến bãi biển phía đông.
Vừa bước ra khỏi bóng râm, ánh nắng lộng lẫy tháng hai, thứ ánh nắng pha trộn sắc
bạc và vàng, choàng phủ khắp người B và chính cái thời khắc ngất ngây với cảm
giác ấm áp ngọt ngào lan đi khắp cơ thể ấy, B điếng người thấy người đàn ông giấu
mặt, cao lớn đứng nép sát và đang phà hơi thở vào gáy B. B đứng chết lặng. Tiếng
hú lại dội lên.
Xin
đừng theo tôi, B nói trong hơi thở ngắt quãng.
Người
đàn ông im lặng. Hắn có vẻ lì lợm, kiên trì đeo bám mục tiêu, cái thứ lì lợm luôn
khiến người ta buồn nôn, điên tiết và sợ hãi.
Tại
sao cứ theo dõi tôi? Giọng B tức tưởi và đau đớn.
Người
đàn ông vẫn đứng đó lặng câm, cách B trong tầm tay với nhưng, một lần nữa, B không
thể nhìn tận mặt và B cũng không buồn rượt đuổi nữa. Cái cảm giác mệt mỏi và ý
thức về một hành động vô vọng đã giữ chặt chân B.
Thế
là cuộc đi dạo với mục đích thử nghiệm những bướcđi bên ngoài không thành. Bây
giờ, không còn nghi ngờ gì nữa, không còn là ảo giác, là ảo ảnh, là cái không
thật. Bây giờ, là cái có thật, là mối đe doạ đang rình rập, chực chờ giáng xuống
đầu B. Và hẳn đang và sẽ là cuộc rượt đuổi bất tận, mãi mãi.
Phải
chăng đời là một cuộc lưu đày không thời hạn? B nghĩ lúc trở về nhà trước khi nằm
vật ra giường.
Những
ngày tiếp theo người đàn ông cứ ẩn ẩn hiện hiện. Cái sự ẩn hiện mới kinh khiếp
làm sao: không quy trình, không công thức, không lịch biểu. Người đàn ông giấu
mặt có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, xuất hiện lúc lâu, lúc mau,
lúc dài, lúc ngắn, có thể trên bàn tiệc, nơi công sở, trong nhà ở, trong toilet,
trên đường phố, lúc đàm phán, lúc tán tỉnh bồ nhí qua điện thoại. Và khủng khiếp
nhất là lúc B đang làm tình với vợ.
Một
lần đang mải mê làm tình với vợ, chợt phát hiện ra thằng đàn ông giấu mặt ngồi
nhìn trộm, B giật bắn người. Cái cảm giác bị sỉ nhục vì đời tư bị xâm phạm, cái
cảm giác sượng sùng do những chuyện thầm kín bị phơi bày, cơn bộc phát từ lòng
tự trọng đàn ông bị tổn thương nghiêm trọng, tất cả quyện lại thành thứ gọng kìm
vô hình nhưng mạnh mẽ, rắn chắc bóp nghẹt thân thể B. Mọi bộ phận, toàn thân B
co thắt.
B
thét lên, đồ bẩn thỉu, rồi ngã vật ra giường.
Vợ
B hoảng hốt bật dậy, anh sao vậy? Sao vậy.
Đôi
vai B rung lên từng cơn. Một lúc sau bàn tay của vợ B ướt đẫm nước mắt chồng.
Có
gì anh không vừa ý phải không? Vợ B lo lắng hỏi.
Chắc
chắn là không. Với vợ, B không có gì phải phật lòng. Bao giờ vợ cũng khiến B chết
lịm trên giường.
Song
có thể thấy rất rõ là vợ B đang mang nặng tâm trạng của người có lỗi. Tình dục là
điều tế nhị. Hoạt động tình dục vô cùng tế nhị. Nhu cầu đáp ứng là nhu cầu tự
thân và thoả nãm người khác giới là niềm tự hào, sự tự khẳng định sức mạnh và
chiến thắng bản thân. Đáp ứng nửa vời xuất hiện cảm giác có lỗi, thua thiệt, thất
bại.
Đêm
đó, ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, vợ tra hỏi mãi, B vẫn không tiết lộ cái bí
mật kinh khiếp kia. B bảo với vợ: bỗng dưng đầu óc quay cuồng và nhìn thấy quỷ
dữ.
Những
đêm tiếp theo, dưới ánh sáng lờ mờ, người đàn ông cứ lẩn quẩn, ẩn hiện, chờ lúc
B làm tình gã men lại. Gã ngày càng trở nên lì lợm, không chút kiêng dè, vị nể.
Khi B vuốt ve vợ, hắn cũng vuốt ve. Khi B hôn vợ hắn cũng làm hệt như thế. Khi
B nằm lên người vợ thực hiện cái công việc đàn ông để tận hưởng khoái cảm không
gì sánh được mà tạo hoá ban tặng cho con đực, hắn cũng háo hức nằm lên và tận hưởng
cảm giác đê mê.
Bây
giờ, hắn với B như hình với bóng, như hai trong một. Hắn nhập vào B. Hắn là B,
B là hắn.
Như
vậy, B không thể đẩy gã đàn ông giấu mặt ra khỏi cuộc đời mình, không thể làm cái
công việc từ lúc lọt lòng mẹ đến trước lúc phát hiện ra người đàn ông giấu mặt
là luôn buộc tất cả thiên hạ phải phục tùng. Điều đó có nghĩa là B đã thua cuộc.
B cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng cùng cực.
Một
ngày kia, giấu nhẹm mọi toan tính, chờ gã đàn ông giấu mặt áp sát vào người, giữa
thanh thiên bạch nhật, bất ngờ B rút khẩu súng cũ kỹ giấu trong người, nhằm vào
người đàn ông giấu mặt bóp cò.
Quy
Nhơn, 2007
Trần Văn Bạn
Một truyện ngắn rất hay. Đọc xong vừa bồi hồi vừa thương cảm. Cám ơn tác giả về cách diễn đạt nội tâm rất lôi cuốn. NTM rất nể phục. Trân trọng!
Trả lờiXóaChào Nguyenthimay. Rất chia sẻ ý kiến của bạn
Trả lờiXóa