Gần đến giờ mở số. Thằng bé vẫn còn
một xấp dầy cộm trên tay, lòng nó hoang mang lo sợ chiều nay coi như mẹ con nó
không có tiền đi mua quà tết. Nó cúi đầu vội bước và gặp bất cứ người nào nó cũng
mời mua một cách hối hả. Gặp nhỏ bán bánh tét dạo cùng xóm, nó chìa xấp vé ra:
“Giúp tao với”. Nhỏ bán bánh nhìn xấp vé số rồi nhìn rổ bánh của mình còn đầy ấp nó do dự: “Tao cũng
như mày, nhưng mày đưa tao bán phụ cho được tờ nào hay tờ đó”. Rồi hai đứa chia
ra hai hướng. Xấp vé số vơi đi một ít.
Gặp anh công nhân vừa tan ca, nó
lễ phép: “Mua giúp em vài vé với anh”. Anh công nhân không nói gì vội vã leo lên
chiếc xe đạp cọc cạch vì còn phải về nhà ăn ba hột để tiếp tục vào ca đêm. Giọng
nó kéo dài: “Anh giúp em với”. Anh công nhân nhìn nó rồi sờ túi: “Một tờ thôi
nhé, không đủ tiền”. Xấp vé lại vơi đi. Rồi nó gặp một cô ăn mặc sang trọng đứng
bên lề đường hình như đang đợi ai đó, theo kinh nghiệm trong đời bán vế số của
nó hạng người này ít khi mua mà trong trường
hợp đang sốt ruột đứng đợi kiểu này nếu đến mời mua không khéo còn bị mắng là làm
phiền. Nhưng xấp vé vẫn còn khá nhiều. Nó bạo dạn: “Chị ơi…”. Hình như không
nghe lời nó mời, cô ta vẫn hướng mắt dõi theo dòng người. Nó kiên nhẫn mời. Cô
gái quay lại nhìn nó từ đầu đến chân, còn nó cố gắng lắm mới dám nhìn thẳng mặt
cô gái vì sợ bị mắng, bên tai nó vang lên lời cô gái: “Sao em không gọi chị”. Rồi
cô gái nhìn đồng hồ chắc lưỡi, nó cứ ngỡ làm cô gái trễ giờ, nào ngờ cô mốc ví
mua giúp nó chục tờ vé số. Xấp vé trên tay nó chỉ còn lại vài tấm. Nó lại lãng
vãng trước cổng xí nghiệp, một chiếc xe con phía trong từ từ chạy ra rồi ngừng
trước cổng. Không còn thời gian nữa nó vụt chạy đến bên cánh cửa hậu của xe chìa
xấp vé ra trước một ông thật sang chắc là giám đốc. Nhìn nét mặt hồn nhiên của
nó kính cửa xe từ từ hạ xuống một bàn tay mát và thơm xoa đầu nó rồi những tờ vé
số cuối cùng trên tay cũng hết.
Nó vui sướng tung tăng chạy về nhà,
mẹ nó thường dạy nó rằng phải biết mang ơn người đã giúp mình. Trong trường họp
này suy nghĩ non nớt của nó chỉ cầu mong cho những người giúp nó trúng số độc đắc,
nhưng nó đâu biết rằng những người mua giúp nó chiều nay đôi khi họ đâu mong muốn
gì trúng số, họ chỉ có tấm lòng, những tấm lòng vẫn còn tồn tại trong cõi đời
thật mênh mông này.
Đào Văn Đạt (Bình Dương)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét