Thục
thức dậy trong căn phòng có ánh sáng xanh dịu dàng, mùi nước hoa thoang thoảng.
Bên ngoài có lẽ trời còn mưa, những giọt mưa rào rào, nhè nhẹ cùng với tiếng
gió từng hồi u u. Đầu Thục nặng trịch, miệng khô đắng hậu quả của trận uống
chiều hôm qua. Anh vói tay lấy chai nước lọc trên bàn cạnh đầu giường tu một
hơi. Nước mát lạnh làm anh tỉnh người, nhìn đồng hồ trong di động thấy gần hai
giờ sáng. Vợ anh đang ngủ ngon giấc bên cạnh.
Thục nhớ những lần thức dậy nửa đêm như
thế này thì bên cạnh anh, Hòa đang ngủ say hạnh phúc. Với anh, Hòa thật vô tư,
chị yêu thương chăm sóc Thục như một người tình, một người vợ, một người chị.
Còn Thục vừa e dè vừa thích thú; vừa sợ sệt vừa háo hức đến với Hòa. Đôi lúc,
Thục nghĩ rằng cuộc tình này là định mệnh nhưng cũng có lúc anh nghĩ bị dính
bẫy bởi người đàn bà từng trải như Hòa.
Thục là chàng trai độc thân, tuổi sắp
sang băm… gia đình thường hối thúc anh lập gia đình và đã tìm cho anh nhiều nơi
nhưng anh vẫn phớt lờ. Anh đã tốt nghiệp trung cấp nghề và đang làm ở một công
ty xây dựng với đồng lương cũng đủ trang trải các chi phí sinh hoạt. Anh thường
đến quán của Hòa lai rai vào những buổi chiều xong việc. Hòa lớn hơn Thục và đã có đứa con đang chập chững, chị sống
một mình với con. Quá khứ của chị như thế nào Thục không biết và không cần
biết. Quán của Hòa thường đông khách vào buổi chiều nên bàn nhậu nào cũng ồn ào
nhưng Thục chỉ đến lặng lẽ uống vài chai bia rồi về. Anh khó hòa nhập vào đám
người đang hưng phấn kia. Đến quán của Hòa, Thục cứ thấy mình lạc lõng nhưng
như đã thành thói quen, có lẽ do đứa con nhỏ của Hòa đã làm thân với Thục mà
khiến anh thích thú. Còn với Hòa, Thục chưa bao giờ nghĩ đến, bởi dưới con mắt
anh thì Hòa thiếu nét hấp dẫn và chị chỉ buôn bán, ít tham gia hoặc có phản ứng
gì với những câu đùa ghẹo của khách nhậu, nên càng không có ấn tượng gì! Vậy
mà, bây giờ hai người đã gắn bó với nhau dù bề ngoài họ vẫn là quan hệ khách
hàng và chủ quán.
Thục nhớ lại, một buổi chiều mưa như hôm
nay, mưa nhẹ hạt, dai dẳng, buồn buồn. Quán của Hòa chỉ độc có một khách là
Thục. Đứa con của Hòa bám riết lấy Thục, với lại quán vắng mưa dai nên anh ngồi
lại quên cả thời gian trôi qua. Ngoài trời từng sợi nước giăng giăng, không
gian bức bối và ẩm ướt khiến lòng người như chùng xuống. Hòa đã chủ động đến
ngồi cùng bàn với Thục, đứa con nhỏ lại sà vào lòng mẹ. Thục nhìn Hòa. Anh chợt
thấy chị thật trẻ trung và duyên dáng. Anh nhìn vào mắt chị, đôi mắt mà đến
giây phút ấy anh mới thấy nó có ma lực quyến rũ kì lạ. Anh thấy chị trẻ và đẹp
một cách nao lòng. Chị cũng nhìn thẳng vào mắt anh một cách bạo dạn, đôi gò
ngực cộm lên dưới làn áo như khiêu khích, như mời mọc. Thêm lí do nữa để anh phá
lệ mà ngồi nán lại. Từ buổi chiều định mệnh này, anh và chị đã đến với nhau bất
chấp hoàn cảnh của họ khác xa nhau, đến mức nhiều người khó có thể chấp nhận. Ngoài
trời tiếng mưa vẫn đều đều. Tiếng mưa cứ kéo dài như vô tận và những câu chuyện
chẳng đầu chẳng đuôi đến bây giờ anh cũng chẳng nhớ nội dung. Đứa con của Hòa đã
ngủ, chị như bồn chồn muốn đóng quán còn Thục vẫn ngồi đó, chậm rãi uống, nhìn
mưa, nhìn chị. Mãi sau này Hòa mới thú nhận là chị đã để ý đến Thục từ những
ngày đầu đến quán vì kiểu cách buồn buồn, cô đơn, như có tâm sự của anh nhưng
chị đã một lần lỡ làng… Dù rằng, chị không bị ràng buộc gì nhưng chị không thể
mơ tưởng đến anh, một người chưa lập gia đình. Anh cũng hiểu điều đó nên mối
quan hệ của hai người vẫn còn giữ trong vòng bí mật. Và không phải lúc nào Thục
muốn ở lại với Hòa đều được chấp thuận. Sức lực thừa thãi của tuổi trẻ thường
được kìm nén, lòng ham muốn được khám phá hiện qua đôi mắt của Thục, hòa thấy
hết nên chị thầm cảm ơn anh và yêu anh hơn. Những lần chị đóng quán vài ba bữa
và đi đâu đó không rõ… Khi trở về tình cảm của chị dành cho anh thêm nồng nàn,
sự hạnh phúc hiện rõ trên mặt. Nhưng những ngày này Thục thấy hụt hẫng và cảm
nhận như có gì còn xa cách giữa anh và Hòa dẫu rằng chị vẫn mặn nồng chu đáo và
lo lắng cho anh nhiều hơn. Rồi từ tình cảm yêu thương của Hòa làm cho Thục lại
hứng khởi… Nhiều lần Thục muốn ở đêm với Hòa ở quán, nhưng chị đã khéo léo từ
chối sau nụ hôn nồng cháy. Lí do chị đưa ra bao giờ cũng hợp lí, chính đáng
nhưng đôi lúc anh cũng nghi ngờ, ghen tuông vô cớ. Anh cũng thường theo dõi chị
nhưng chị đối xử mọi khách hàng như nhau, đến như anh, người yêu của chị, mà
mọi người không nhận ra; khi anh đến, đôi mắt chị thoáng rực sáng rồi tiếp tục
công việc; chưa bao giờ chị vồn vả, săn đón, thân mật với anh trước mặt mọi
người. Vậy thì trong số khách kia ai cũng được như anh… Suy nghĩ này làm anh
dằn vặt mãi.
Lại nhớ, có một hôm Hòa đóng quán sớm để
được cùng với Thục sống một đêm chồng vợ khi đứa con nhỏ được gởi về với ngoại.
Lần đầu tiên trong quán chỉ còn hai người. Thực lòng, hôm ấy là một ngày thích
thú nhất đối với Thục. Hai người đã đến với nhau gần năm, có thể có một đám
cưới hoặc ít ra là công khai tình yêu cho mọi người cùng biết, rồi mặc kệ những
lời bàn ra tán vào; chứ làm sao có thể đi qua cuộc đời bằng những bước chân nhẹ
tênh được. Dẫu là người luôn được đón nhận hạnh phúc nhưng đôi khi Thục cảm
thấy đuối sức và ít tin tưởng vào kết quả tốt đẹp trong tình yêu thì Hòa vun
đắp để hâm nóng niềm tin của anh. Hòa luôn đón nhận hạnh phúc từ Thục nhưng quá
khứ trĩu nặng, tuy có tỉnh táo suy nghĩ và trân trọng tấm chân tình của anh
thương anh đến nhói lòng. Đêm ấy, Thục đã ôm lấy Hòa:
- Em đồng ý làm đám cưới với anh đi, chúng
mình cần có nhau.
Hòa cắn môi và xoay người đi, Thục ngạc
nhiên:
- Có điều gì vậy em? Em sao thế, đã nghĩ
khác rồi à? Hay là chúng mình không hợp nhau?...
- Không, sao anh nói thế. Có điều em còn
một vài chuyện cần giải quyết trước khi chúng ta chung sống với nhau…
- Anh không cần biết làm gì. Mình em là
được rồi… Em cũng đang mơ ước một đám cưới nhưng…
- Anh có thể đợi em một thời gian nữa
không? Khi ấy chúng mình sẽ tổ chức cũng được mà. Anh có đợi em không?
- Chúng ta giao hẹn như vậy đi…
Tình yêu của Thục thật trong sáng. Anh
say sưa hưởng hạnh phúc bên Hòa và bỏ qua mọi chuyện trên đời. Những kế hoạch
cho tương lai thực sự là những quyết định hạnh phúc. Lời hứa hẹn của Hòa làm
Thục sung sướng trong nhiều ngày liền. Nhưng đêm ấy, Hòa trằn trọc mãi, Thục
lại vô tư nghĩ rằng chị thao thức vì một đám cưới ở ngày mai.
Lại nhớ, đã mấy hôm rồi quán của Hòa đóng
cửa, đứa con được gởi ở nhà ngoại. Chị thì đi đâu không rõ. Chị bỏ quán, bỏ
Thục không một lời nhắn gởi và chẳng một ai rõ chị đi đâu, điện thoại đã thay
số! Một ngày… hai ngày… một tuần… hai tuần… một tháng… hai tháng… trôi qua làm
Thục bức bối. Anh nghĩ đến nhiều tình huống xảy ra… Công việc của anh chểnh
mảng, người như kẻ mất hồn. Anh cảm thấy như đang bơi trong đại dương nhưng
không biết mục tiêu ở hướng nào. Không biết chiếc thuyền tình cập bến an toàn
hay là chìm nghỉm giữa dòng. Anh đi khắp nơi, hỏi khắp chỗ có thể biết đến Hòa
nhưng chẳng có tin tức gì. Bạn bè anh được một phen trêu chọc: “Này, đã phải
lòng cô chủ quán rồi hả? Hay là nhớ chỗ ngồi mỗi chiều mà như kẻ mất hồn vậy?”.
Anh chỉ biết cười trừ. Không chỉ là “phải lòng” mà là một phần đời của anh đã
gắn bó với cô chủ quán rồi. Anh nghĩ đến lời hẹn của Hòa rồi nghĩ đến việc gia
đình anh đang hối thúc anh nhanh làm đám cưới với cô gái hàng xóm vừa tốt
nghiệp một trường chuyên nghiệp nghề. Đó là cô gái anh quen biết nhưng không yêu
thương. Một cảm giác bơ vơ, trơ trọi tràn ngập trái tim mệt mỏi của anh. Đó là
những ngày u ám nhất đời anh. Hòa đi không để lại một manh mối nào cho anh và
gia đình. Anh hoàn toàn tuyệt vọng về mối tình này. Anh nghĩ Hòa ra đi là để
trốn chạy một cuộc tình âm thầm vừa tuyệt đẹp vừa khó vượt qua này. Chị lớn
tuổi và đã có đứa con riêng, biết gia đình Thục có chấp nhận kết nối hai người.
Có thể chị chịu thua trong thế thượng phong khiến anh chìm nghỉm giữa dòng
tình. Vừa lúc gia đình đã vớt anh bằng chiếc phao cô gái hàng xóm. Anh nhắm mắt
vịn vào chiếc phao mà gia đình đã chuẩn bị sẵn. Một đám cưới linh đình được tổ
chức.
Đột ngột Hòa về tu sửa lại quán và vẫn
một mình đứng bán. Đứa con nhỏ đã đi học. Vợ Thục sắp sinh bé. Thục thấy thật
khó xử luôn tránh mặt Hòa. Trong ngày quán đã hoàn thành, anh nhận được tờ giấy
nhỏ của Hòa “Anh đến thăm em chứ?”. Thật ngắn gọn, thật rõ ràng như vừa van
xin như vừa ra lệnh anh làm khó mà trốn tránh. Hòa vẫn như xưa, dịu dàng, kín
đáo nhưng lịch lãm đang ngồi trước anh và câu chuyện của mấy năm qua dần dần
hiện rõ…
- Em ra đi là vì anh, vì tương lai của
chúng ta nhưng em không để lại manh mối nào dù là nhỏ nên em đã mất anh. Chúng
ta yêu nhau, có thể đến với nhau nhưng cuộc sống rất khó khăn nếu chúng ta
không có tiền. Sai lầm của em cũng bắt đầu từ đấy… Anh biết ông Mách buôn gỗ
thường ghé quán mình không? Nay em không việc gì phải giấu anh nữa…
Nghe Hòa nói “quán của mình” mà lòng Thục
xót xa, anh nhìn vào li nước trước mặt như săm soi vào quá khứ. Quá khứ lặng lẽ
nhưng khốc liệt đang giành giật xảy ra; một bên là tấm lòng, là tình yêu; một
bên là vật chất, là tiền của. Quá khứ ấy được hé lộ dần…
Hòa muốn có được nhiều tiền nên dễ dàng
nghe theo lời ông Mách hùn vốn vào những chuyến buôn gỗ của ông. Vốn chị ít
nhưng lãi được chia ngang nhau và có khi hơn… Sau vài chuyến buôn Hòa hiểu ông
Mách muốn gì, những đêm chị từ chối không để Thục ở lại với chị là vậy! Chị
những tưởng sẽ moi ở ông Mách được nhiều nhưng chị đã gặp phải tên cáo già. Sau
nhiều chuyến đi buôn, ông Mách chỉ tính lãi trên giấy tờ và chị phải hùn vốn
bằng tiền mặt. Nhưng chị cũng không vừa; trong một lần hưng phấn ông Mách chấp
nhận sang tên cho chị một nửa xưởng cưa gỗ của ông ở tỉnh bên. Chị trốn mọi
người là để quản lí một nửa xưởng cưa gỗ kia để tìm cơ hội chuyển nhượng lại
cho người khác mà về cuộc sống xưa cũ. Hi vọng chuyện này sẽ không ai biết! Từ
đó chị thành người quản lí và người vợ hờ của ông Mách khi ông ghé thăm xưởng. Rồi
cơ hội cũng đã đến khi chị chuyển nhượng lại phần hùn của chị cho một đối thủ
cạnh tranh của ông Mách. Chị cắt đứt mọi quan hệ với ông Mách rồi trở về và tin
rằng chẳng ai biết mấy năm qua chị làm gì, đi đâu. Với số tiền lớn chị có được
sẽ cùng Thục xây dựng lại từ đầu và khoảng thời gian chị đi này là khoảng trống
trong lòng Thục nhưng là vết đen trong lòng chị. Nhưng chị đã thật sự mất Thục!
Một kết cục không có hậu. Biết Thục đã có vợ, sắp có con, chị không còn gì để
giấu giếm mới trải lòng cho anh rõ.
Thục không biết trách ai bây giờ. Anh
thấy mình thật tội nghiệp. Anh chỉ là tên trộm vặt trong khi mọi người tham gia
vào trò bịp bợm lớn với đủ mánh khóe. Anh thành một thứ trò chơi của cuộc đời
dù anh không muốn và khi trò chơi này kết thúc thì một trò chơi khác tiếp tục
diễn ra. Anh cảm thấy ngột ngạt trong khi anh có cả khổ đau và hạnh phúc. Anh
cay đắng nhận ra rằng con người cần phải sống giả dối mới có thể tham gia trò
chơi lừa lọc này. Và anh cũng nhận ra rằng, một người phụ nữ dù có chín chắn,
từng trải vẫn không thể vượt qua khỏi cám dỗ của đồng tiền. Hạnh phúc của họ thường
gắn với tiền bạc, thế nên, đôi khi hạnh phúc trở thành món đồ xa xỉ đối với họ.
Hòa cũng không ngoại lệ. Hòa đã dối Thục để quyết định làm một việc đầy sự hi
sinh cho hai người dù chị vẫn thấy bất công đối với Thục và lòng chị nhói đau khi
mỗi lần biện minh cho sự hi sinh của chị, để rồi sau đó là những giọt nước mắt
tức tưởi. Chị có cần hi sinh như thế không?
Thục không biết nói gì vì quá bất ngờ
trước sự thẳng thắn đến trần trụi của Hòa. Anh không tìm được lời nào an ủi chị
và để xót thương cuộc tình của hai người. Anh tự thấy thật ngốc nghếch trước sự
bình tĩnh đến lạnh lùng của Hòa. Trong khi Hòa vẫn ân cần, chu đáo, dịu dàng dù
lòng đang nổi sóng. Chị như cái phích nước trong nóng ngoài lạnh mà kể về một
quãng đời mình như kể về một ai đó.
Hòa vẫn ngồi đấy nhớ lại sự hi sinh của
chị đã trở thành trò đùa vô ích. Bây giờ bắt đầu một thử thách mới đối với chị.
Thục ngồi đến tận đêm rồi bước chân vô
thức dẫn anh về nhà.
Người vợ của Thục trở mình, quàng tay ôm
lấy anh. Thục định gỡ tay của vợ ra khỏi tư thế khó chịu này nhưng anh lại để
yên…
Đêm, tiếng gà gáy trong mưa như tắt
nghẹn…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét