Người ta thường ngợi ca cảnh sắc mùa
xuân, mùa của ngàn hoa khoe sắc tỏa hương trong nắng mật vàng lung linh trải
thảm. Nhưng lũ trẻ quê chúng tôi ngày ấy chỉ thích mùa nắng Hạ...
Hạ là mùa mãn khai của những loài hoa
“cá tính” không chịu bon chen nở rộ vào mùa Xuân. Hoa gạo đỏ căng tràn nhựa
sống vươn cao cành tạo dáng khoe hoa. Hoa sen thắm tỏa hương thanh khiết chắt
lọc từ đáy sâu bùn cặn ao hồ. Hoa phượng hồng như dấu ấn son ép vào cuối dòng
lưu bút trong phút giây lưu luyến chia tay bạn giã từ trường...
Thanh âm mùa Hạ đủ cung trầm bổng.
Tiếng con tu hú gọi mùa vải chín. Tiếng con chích chòe vắt vẻo vút cao. Con
chào mào rộn ràng mừng nắng mới. Riêng dàn nhạc ve, tách âm ra đã đủ cả ngũ
cung trầm bổng, đục khàn, thấp cao nhiều quãng tám. Nhưng lũ trẻ không quan tâm
đến thanh âm cao thấp mà chỉ cố tìm các chú ve đực đang lơ ngơ lần tìm tiếng
gọi của bạn tình. Ve đực chắc thịt. Cho muối và lá chanh vào nướng trên lửa rơm
thơm điếc mũi.
Sau này khi được đọc bài thơ ngụ ngôn
“Ve và kiến” thấy thương hại kiếp ve nghèo vì mê nghiệp “cầm ca” nên mỗi lần
đưa ve vào lửa cũng bắt chước người lớn khi làm gà thường nói lời tự an ủi “Hóa
kiếp này mày ra kiếp khác”.
Mùa Hạ còn có tiếng của loài chim người
xưa từng thắc mắc “Ai xui con cuốc gọi vào hè...”. Không biết cuốc gọi hè hay
hè đợi cuốc nhưng hợp khúc “Vào hè” không thể thiếu tiếng con chim cuốc. Tiếng
cuốc điểm đều như thanh âm bộ gõ giữ nhịp cho dàn nhạc ve sầu hòa tấu trọn ngày
nắng hạ còn khắc khoải suốt canh trường như đếm nhịp thời gian .
Khi lũ trẻ chuẩn bị săn tìm chim cuốc
cũng là lúc được nghe người lớn kể sự tích lòai chim này. Tích thì nhiều nhưng
nhớ nhất truyện chim cuốc là hóa thân vua Vũ Đế xưa vì tin dùng gian thần nên
mất nước. Quá uất ức buồn đau hóa thành chim cuốc hay còn gọi là Đỗ Vũ, Đỗ
Quyên. Đỗ Quyên sống chui lủi trong lùm tre, bụi rậm ven ao đầm kêu suốt mùa hè
cho đến rạc người chỉ còn là cục máu. Nghe xong lũ trẻ bỗng thấy động lòng
thương cảm. Quên đi chuyện lửa rơm, chanh, muối, thịt chim vàng...
Nhưng ấn tượng nhất với lũ trẻ là mùa
Hạ được nghỉ hè. Nghỉ hè không phải thức khuya dậy sớm. Không phải cố thụt cổ
thấp đầu để thầy không thấy mặt gọi đọc bài. Nghỉ hè được thỏa thich câu cá, đá
banh mà không phải trả lời câu hỏi đã “cài sẵn” của người lớn “Học xong chưa?”.
Nghỉ hè được thoải mái dầm mình trong dòng sông nước mát, lăn hụp chơi đùa. Anh
nào chưa biết bơi thì ôm cọc cầu ao, chân đập nước ào ào loạn xạ để tập. Có anh
xuống nước sợ chìm, nghiến răng tái mặt cố chịu đau để con chuồn chuồn ngô cắn
rốn cho chóng biết bơi...
Những cảm nhận mông lung về mùa Hạ này chỉ định hình rõ nét khi đã thành dĩ vãng.
Khoảnh khắc chợt ùa về trong ký ức của lũ trẻ xưa giờ đã trưởng thành đang
ngược xuôi góc bể chân trời. Lâu lâu có viêc nhà về thăm quê vào mùa Hạ. Nhưng
dáng Hạ quê xưa nay chỉ còn là hoài niệm.
Dòng sông quê xinh vài sải quai chèo
giờ đã tóp teo như con mương thiếu nước. Tiếng ve rời rạc như dàn nhạc đang so
giây thử tiếng. Rặng vải cuối làng, nơi con tu hú về báo mùa quả chín nay đã
mọc kín nhà, tầng thấp từng cao. Không còn bờ bụi hồ ao để cuốc ẩn thân khản
tiếng gọi hè...
Có phải tu hú đã chán mùa vải chín? Có
phải Đỗ quyên đã quên khắc khoải “Nhớ nước đau lòng...”? Có phải ve sầu đã giã
nghiệp “cầm ca”, thôi sầu nhân thế? Hay vì quê xưa giờ đã hết... đất lành?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét