Cái đuôi tóc cột bằng sợi dây thun nằm giữa đỉnh đầu
của Yến cứ ngoắc qua ngoắc lại khiến Quyền không thể nào tập trung được. Thỉnh
thoảng, đuôi tóc lại vắt qua một bên vai để lộ cái cổ trắng nuột nà mà mỗi buổi
đi học về trở thành kẻ dẫn đường cho đôi chân của Quyền. Còn bây giờ nó là mục
tiêu cho đôi mắt Quyền khiến lời giải cho bài kiểm tra cứ vuột khỏi tâm trí. Ngồi
phía sau Yến nhìn những con chữ như đùa giỡn nhảy múa trên cuốn vở rồi men theo
cạnh bàn leo lên đậu trên làn da trắng muốt mà Quyền không cách nào lôi nó về
trang giấy đang viết dở. Mỗi khi cái đuôi tóc quét ngang thì chữ nghĩa dồn lại
rồi vội vã theo nét bút chạy dài trên giấy… Nhưng chỉ được ít phút, chúng lại
ùa lên chỗ cũ theo trí tưởng tượng của Quyền mơn man đều khắp về sự mịn màng
của làn da phía sau tà áo. Chữ nghĩa vẫn chờn vờn theo cái đuôi tóc khiến Quyền
nóng ruột vì thời gian làm bài sắp hết nên muốn chấm dứt tình trạng này. Quyền
chồm về phía trước nắm lọn tóc:
- Đừng ngoắc qua ngoắc lại có được không?
Quyền nhận một ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên mà dữ
dội:
- Cái đuôi tóc làm tôi không tập trung!
- Làm bài đi, sắp hết giờ rồi…
- Đã nói chữ nghĩa đậu hết trên tóc của Yến rồi.
Lại ánh mắt quét nhanh vào tờ giấy trắng của Quyền.
Lần này ánh mắt có vẻ thông cảm hơn:
Rồi một tờ giấy nháp bí mật chuyển từ Yến sang
Quyền. Quyền cứ để yên tờ giấy nháp trên bàn, viết vào đấy hai chữ Cảm ơn mà không hề nhìn vào bài giải vì
thấy lòng tự ái. Bài làm không khó để Quyền làm trong thời gian còn lại, chỉ
cần tập trung. Quyền chăm chú vào bài làm, bỗng nhiên, tiếng thầy giáo:
- Em chép bài của người khác à?
Thầy giáo thu tờ giấy nháp trong khi Quyền lúng túng
không biết giải thích như thế nào trước bao nhiêu con mắt bạn bè cùng lớp.
Quyền cảm thấy thẹn thùng vì danh hiệu học sinh giỏi của lớp mà sử dụng giấy
nháp của người khác. Sau tiết học ấy, bạn bè có dịp trêu chọc. Nào là đường lên đỉnh Olimpia của nhà leo núi đã bị
thầy giáo tước mất quyền trợ giúp! Nào là trong sự thành công của người đàn ông thường có bóng dáng của người
đàn bà. Nào là anh hùng lụy tại mỹ
nhân… Tự nhiên Quyền thấy ghét cái đuôi tóc ám ảnh đến lạ kỳ.
Hôm trả bài, điểm số của Yến chỉ bằng một nửa của
Quyền nhưng bài làm của Quyền vẫn bị trừ ba điểm kèm với lời phê sử dụng giấy nháp của bạn. Quyền không
thể và cũng không thanh minh khi đã có chứng cứ và án tại hồ sơ rành rành. Cuối buổi học, Quyền lại nhận một tờ giấy
của Yến nhưng Quyền không xem mà kẹp vào cuốn sách để dưới hộc bàn.
Đôi mắt của Quyền vẫn không rời cái đuôi tóc ngúc
ngoắc theo nhịp bước của Yến và đôi chân vẫn đều đặn bước sau một khoảng cách.
Bất chợt, đuôi tóc bị hất mạnh để hiện ra đôi mắt mở to như vừa hờn giận, vừa
ngạc nhiên của Yến:
Quyền bất ngờ vì cách xưng hô của Yến. Thường ngày,
bạn bè trong lớp không hề xưng Anh – Em mà
chỉ xưng Ông – Tôi hoặc gọi tên trổng
trổng. Còn bây giờ, gọi như thế này
chắc là nghiêm trọng lắm đây.
- Em xin lỗi vì đã làm liên lụy đến anh.
- Tự tôi gây chuyện trước đấy chứ.
- Nhưng em không lượng sức mình. Cứ ngỡ sẽ giúp được
anh. Ốc không mang nổi mình ốc còn
đành hanh…
Trong lớp, Quyền không phải là học sinh mồm mép, chỉ
được cái học hành chăm chỉ. Đôi lúc, Quyền cũng để lòng mình bay bổng cùng
những tưởng tượng đến mỗi buổi đi học về cùng Yến nắm tay nhau trên một đoạn
đường chung. Hai đứa kể cho nhau những mộng ước, dự định sẽ làm và đạt tới
trong tương lai. Không thể không có một điểm chung của hai đứa là chung đám cưới
và chung sống trong một nhà nhưng Quyền vẫn biết điều ấy đã vượt quá khả năng
của mình. Yến sống trong một gia đình vô cùng thuận lợi. Mẹ là bác sĩ của một
bệnh viện thành phố có phòng khám tư; cha là cán bộ một ngành quan trọng có thu
nhập cao. Yến sống đầy đủ đã từng đi học bằng xe máy dẫu từ nhà đến trường
không xa mấy, khi nhà trường cấm, Yến mới đi bộ cùng bè bạn. Thỉnh thoảng,
những buổi học thêm, Yến vẫn đi xe máy đến trường. Còn gia đình Quyền chỉ có
một chiếc xe máy cà tàng có từ cuối thế kỷ trước dành riêng cho bố Quyền đi thồ
kiếm sống. Gia đình Quyền chỉ có hai bố con nương nhau sống qua ngày. Quyền là
niềm tự hào, là hy vọng của bố. Biết thế, nên Quyền đã cố học tập để mai sau có
thể giúp bố. Bây giờ, Yến tách ra khỏi lũ bạn và đang đợi Quyền đi cho kịp để
trò chuyện, nhưng chắc chắn câu chuyện sẽ không như Quyền đã tưởng tượng. Sau
bao năm học chung lớp, lần đầu tiên Quyền sóng đôi với Yến trên đường về.
- Sao anh Quyền không nói gì với Yến vậy?
- À… Yến không đi xe máy đến trường nữa à?
Đến chỗ rẽ về nhà, Yến nhắc:
- Nhớ đọc tờ giấy của Yến nhé!
Rồi những tờ giấy xé từ trang vở thay cho những cuộc
điện thoại lén lút đưa trong lớp học đã trở thành chứng chỉ cho Quyền sánh đôi
cùng Yến đến trường trong năm học cuối cấp. Hai người chưa hề một lần điện
thoại cho nhau nên cuộc tình thêm phần lãng mạn của thời học sinh. Cuối năm, cả
hai cùng tốt nghiệp trung học phổ thông và cùng vào đại học. Yến đã chọn trường
cùng ngành với mẹ nên đã đến Huế, còn Quyền vào trường Bách khoa thành phố Hồ
Chí Minh. Cuộc sống hai người chỉ còn gặp mặt nhau trong dịp tết hoặc nghỉ hè.
Nhưng internet đã làm họ không còn khoảng cách về không gian. Lời dỗi hờn,
thương nhớ, chia sẻ… đêm đêm nối lại với nhau qua mạng ảo nhưng nung nóng thêm
mối tình thật của hai người. Đến năm học cuối, Quyền và Yến thống nhất với nhau
chỉ gặp nhau vào tối thứ bảy để chuyên tâm vào học hành. Khi ấy những lời yêu
thương, nỗi nhớ nhung, những dự định được đặt ra… và không quên động viên để đạt kết quả tốt nhất đợi ngày
mãn khóa.
Yến nhanh chóng tìm được việc làm ổn định ở bệnh
viện thành phố, nơi mẹ công tác, và ngoài giờ hành chính cùng làm với mẹ ở
phòng khám tư nên Yến luôn hối thúc Quyền làm đám cưới. Nhưng Quyền vẫn còn
dùng dằng chưa thể quyết định với lý do vì hồ sơ đã gởi nhiều nơi nhưng chưa
nơi nào nhận nên còn phải vừa phụ giúp với bố vừa đợi một việc làm ổn định. Với
lại sau bao năm ăn học, kinh tế gia đình càng sa sút bộc lộ sự không cân xứng giữa hai gia đình khiến Quyền
không dám tiến tới hôn nhân. Yến không biết làm cách nào để Quyền xóa đi mặc
cảm cách biệt… dù nhiều lần khẳng định gia đình Yến không đặt nặng chuyện giàu
nghèo!
Rồi Quyền cũng có việc làm, cưới vợ một cách vội
vàng khiến bè bạn ngạc nhiên. Quyền còn ngạc nhiên hơn… bởi trong những ngày đi
tìm việc, gõ nhiều cửa, gặp nhiều người, nhờ nhiều bạn bè… vẫn chưa lóe lên một
tia hi vọng nào thì gặp Mai, người học trước Quyền hai lớp hứa sẽ giúp đỡ. Mai
quan hệ rộng, quen nhiều nơi vì bố là một cán bộ có quyền thế ở địa phương. Một
lần, giữa bạn bè đông đảo Mai giới thiệu với mọi người “Từ giờ phút này, Quyền
chính thức là người yêu của Mai…” nghe như một trò đùa. Nhưng khi Mai đưa Quyền
gặp bố để xin việc thì ông ta như rành rẽ chuyện tình của hai người và nói như
ra mệnh lệnh:
- Mai quen biết nhiều nhưng chỉ yêu có mình cậu… Tôi
đã nhận cậu vào là việc ở… để cuộc sống hai đứa ổn định. Con Mai đã cho tôi rõ
hoàn cảnh của cậu nên cũng đã sắp xếp một đám cưới cho hai đứa rồi, chỉ còn đợi
đến ngày…
Thì ra Quyền đã tự chui vào bẫy và dính vào đó. Ngay
trong ngày, cái tin hai người sẽ làm đám cưới được loan truyền khắp phố, Quyền
không phản ứng, giãy giụa khi dính bẫy mà chấp nhận một cách thụ động, yếu hèn
trở thành một thứ đồ chơi trong cuộc chơi của người có quyền thế! Quyền nhắm
mắt để bước vào cuộc đời bỏ đằng sau mối tình tuyệt đẹp và một người yêu thương
mình hết mực. Cứ đổ cho số phận…
Mai lớn tuổi hơn Quyền, khi trẻ dựa vào quyền thế
gia đình mà chơi bời, lêu lổng; đến tuổi cần có một gia đình thì đã lỡ thì và
với quá khứ khó chấp nhận nên bám vào Quyền. Quyền phản bội và chôn chặt mối
tình đầu của mình để có cuộc sống ổn định, giảm bớt gánh nặng kinh tế cho bố.
Ai cũng ngầm hiểu Quyền làm đám cưới để đổi một công việc làm, có thể là một
chức vị. Đó là một hợp đồng về đời sống vợ chồng để đổi đời một cách ngoạn mục.
Đường đi đến vinh quang và giàu có thật dễ dàng. Điều ấy được khẳng định thêm
khi con đường tiến thân của Quyền thật hanh thông và căn nhà ọp ẹp ngày xưa đã
thay bằng ngôi nhà ba tầng sang trọng, đầy đủ tiện nghi ở một vị trí thật tốt
của thành phố. Hai vợ chồng Quyền thật bận rộn với công việc. Họ đi công tác
nước ngoài thường xuyên nhưng cũng kịp sinh một em bé gái bụ bẫm, xinh xắn, dẫu
thiếu tháng. Quyền tặc lưỡi làm ngơ. Người
bố không chịu theo vợ chồng Quyền sang nhà mới, vẫn chiếc xe máy cũ kỹ đi thồ.
Đến ngày thứ ba, sau nhiều lần Yến nhờ người chuyển
cho Quyền những thông tin liên quan đến người bố viết từ mặt sau của tờ biên
lai cũ kỹ, Quyền mới hớt hơ hớt hải chạy đến bệnh viện gặp Yến:
- SaoYến không điện thoại cho tôi mà viết thư?
- Đã ổn! Anh vào với ông cụ đi…
Quyền đến chỗ người bố đang nằm thiêm thiếp. Yến
nhắc nhẹ:
- Ông cụ vừa mới chợp mắt, anh để ông nghỉ ngơi một
lát… Em còn mấy việc cần làm.
Yến đi ra để Quyền ngồi đấy. Nhìn người bố xanh xao,
hơi thở yếu ớt, đắp ấm chăn mới sạch sẽ, lòng Quyền chợt thấy mình có lỗi nhiều
với Yến. Chắc chắn là mấy ngày qua, Yến đã chăm sóc ông cụ hơn cả một bệnh
nhân. Quyền nhẹ nhàng kéo tấm chăn thấy chân phải của bố bó bột trắng toát;
cánh tay phải băng bó… thì Mai cũng đã
bước vào:
- Sao anh đến đây mà không nói cho em biết?
-Thì em đã nhận giấy báo bố bị tai nạn từ mấy ngày
hôm nay rồi, đáng ra thì em phải vào chăm bố… Chẳng lẽ em không biết rằng nghe tin
này, anh phải vào với bố?
- Em cứ tưởng là một cách hò hẹn theo lối truyền
thống…
Quyền hét to làm ông cụ giật mình.
Qua lời kể yếu ớt, Quyền biết được một buổi chiều,
trên đường về nhà, ông cụ bị một chiếc xe va quẹt ngã bến đường. Kẻ gây tai nạn
đã bỏ trốn, ông được người đi đường đưa vào nơi này. Không người thân, không
tiền bạc, đâu dễ được chăm sóc… May nhờ có Yến đứng ra nhận là người nhà, chịu
phí tổn, và suốt mấy ngày qua luôn túc trực bên cạnh để lo cho ông.
- Dẫu sao cũng có chút tình ngày xưa… Nếu không phải
là bố của người tình cũ thì có chăm sóc như thế không?
- Em không được nói thế! Đừng phụ lòng tốt của Yến.
Chúng tôi, đã lâu rồi không hề liên lạc với nhau…
- Ai biết ma đi
ăn cỗ lúc nào!
Chưa bao giờ Quyền thấy người vợ của mình đáng ghét
bằng lúc này! Dẫu rằng, ngày nào Quyền cũng phải nghe Mai nói lời trịch thượng,
ương bướng, ỷ thế, dựa vào quyền lực của gia đình, đôi khi còn có lời dè bỉu về
thành phần xuất thân của Quyền, nhưng Quyền vẫn cam chịu, nhẫn nhục! Cũng có
những lần Quyền nghĩ về cuộc sống hiện tại và nuối tiếc về một thời yêu thương
của mình, và không bao giờ lý giải được tại sao phải chấp nhận cuộc sống như
hèn nhục này dẫu đầy đủ vật chất xa hoa. Quyền nổi nóng nhưng vẫn nhẹ nhàng:
- Nếu em đến chỉ có mỗi chuyện này thì đi về đi!
Mai ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên nghe Quyền tỏ
rõ thái độ của mình và thấy mình bị xúc phạm nên ngoay ngoảy:
- Để xem anh làm nên được chuyện gì!
Quyền đổ gục xuống thành giường bệnh của bố. Mai
quay lưng đi ra cửa khi chưa một lời thăm hỏi về bệnh tình của bố chồng sau khi
bồi thêm một câu: Anh đuổi, thì tôi về!
Anh ở đấy mà lo cho bố, nhưng tối nhớ về đấy nhé! Và Mai đi tìm Yến để nói
cho hết ý của mình: Anh Quyền ở đây nhưng
không vì thế mà để cảnh lửa gẩn rơm nhé! Chắc Yến hiểu ý của mình? Yến chỉ
kịp trả lời Tôi chỉ làm tròn trách nhiệm
của người thầy thuốc thì Mai đã đi
rồi!
Quyền lại nhận một tờ giấy của Yến từ tay cô y tá
thực tập có đuôi tóc cột ngược ngoắc qua ngoắc lại theo nhịp đi như Yến thuở
nào. Một thông báo gọn nhưng rõ ràng: Em
sẽ chăm sóc bác khi không có anh ở bệnh viện. Đừng lo! Quyền ngỏ ý muốn gặp
Yến thì cô y tá cho biết Yến bận lắm… đang trong thời gian chuẩn bị đám cưới mà
có mấy ca cấp cứu nên không có thời gian, và nhắc, khi nào về thì báo với cô là
được, sẽ có người chăm sóc cho ông cụ.
Nhìn lọn tóc nhún nhẩy theo bước chân của cô y tá và
tờ giấy Yến gởi làm Quyền nhớ quay nhớ quắt đến một thuở học sinh trong sáng,
thánh thiện. Cái đuôi tóc đã dẫn Quyền đến với tình yêu nhưng cũng bởi tự ti
thấy mình hèn kém, thua thiệt và cần một công việc làm ổn định mà Quyền đã đổi
mối tình đầu đẹp đẽ để nhận lấy một người vợ thô lỗ và cơ ngơi đầy đủ tiện
nghi. Từ đó, Quyền đã mất Yến và cả người cha già luôn lo lắng cho mình. Một sai lầm không thể sửa chữa được! Quyền
biết, không ai quên mình. Có thể, những tờ giấy báo tin mà Yến gởi cho Quyền
với cô y tá thực tập cột đuôi tóc ngộ nghĩnh là ý tưởng của Yến nhắc đến những
kỷ niệm đẹp một thời đã qua, một thời hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc thật sự là điều
chỉ có trong mơ ước của con người và là sản phẩm của truyện cổ tích hay truyện
viễn tưởng.
Quyền muốn gặp riêng Yến để nói lời muộn màng…
Biết bao lần Quyền vội theo một dáng người thật quen
mặc áo blouse trắng đang đi ở hành lang bệnh viện. Khoảng cách rút ngắn… Quyền
định gọi tên thì Yến đã bước nhanh vào một phòng có gắn tấm biển Vô phận sự miễn vào!
Cánh cửa trước mặt Quyền đã khép.
Gần một tháng Quyền chăm sóc bố nằm viện mà Mai
không một ngày cùng chồng chăm bố nên Quyền ngày càng hốc hác. Sau giờ làm việc
ở cơ quan, Quyền vội đến với bố, thỉnh thoảng mới tạt qua nhà lấy một số vật
dụng cần thiết. Hình như Yến nắm được lịch của Quyền nên suốt thời gian dài
Quyền không gặp được Yến. Nếu gặp nhau ở hành lang bệnh viện thì Yến cũng vội
vã chào để lo công việc. Mọi thông tin đều được ghi rõ ràng, khúc chiết trên
mãnh giấy chuyền qua tay cô y tá thực tập, và bố của Quyền được chăm sóc chu
đáo khi không có mặt Quyền. Ngày ra viện, Quyền chỉ nhận giấy ra viện còn các
khoản tiền được Yến thanh toán xong kèm
theo một tờ giấy: Nhận bác vào bệnh viện,
em bảo lãnh nên đã thanh toán các khoản xong. Anh không nên bận lòng. Chúc bác
mau khỏe, anh hạnh phúc. Yến. Quyền muốn gặp Yến để hoàn lại tiền và ít
nhất cũng phải có lời cảm ơn thì được cô y tá
cho biết Yến cùng người yêu đi chọn đồ cưới… Quyền thấy hụt hẫng.
Từ ngày có vợ, cuốn vào vòng xoáy của tiền tài, danh
vọng, Quyền không có nhiều thời gian để nghĩ đến mối tình học sinh của mình và
đôi lúc tặc lưỡi cho rằng tình yêu là của mình nhưng duyên số là trời định. Dẫu
bây giờ Quyền đã có một gia đình được xem là hạnh phúc còn người yêu cũ chuẩn
bị có chồng, Quyền vẫn thấy tiếc nuối suy nghĩ mông lung. Cũng có lần Quyền
ngầm so sánh Mai với Yến. Vẫn biết là chủ quan và khập khiễng nhưng Mai nóng
nảy, xốc nổi, cục cằn và ỷ lại gia đình bao nhiêu thì Yến dịu dàng, tâm lý, kín
đáo, tình cảm bấy nhiêu để biết bao lần Quyền nghĩ đến hai chữ Giá như… Bây giờ, Yến có gia đình thì
hai người đã có hai thế giới riêng hướng về nhau cầu mong cùng hạnh phúc.
Bố của Quyền vẫn không chịu về ở với vợ chồng Quyền
sau khi xuất viện nên Quyền phải thường xuyên về ở căn nhà cũ chăm sóc cha. Mai
không chấp nhận chuyện thường xuyên vắng nhà của Quyền để chăm sóc cha vì cho
rằng đấy chỉ là cái cớ để lén lút qua lại với Yến sau những ngày gặp nhau ở
bệnh viện. Quyền cố gắng giải thích:
- Ở bệnh viện, thỉnh thoảng anh có gặp Yến nhưng chưa
bao giờ nói chuyện quá ba câu… bao giờ Yến cũng có cớ là có bệnh nhân cần chăm
sóc! Yến là người yêu cũ của anh nhưng đã là quá khứ rồi, bây giờ anh chịu ơn
chăm cóc bố, nhưng không phải như thế là đủ điều kiện nối lại tình xưa… Yến sắp
làm đám cưới… còn anh có cả một gia đình và sự nghiệp…
- Anh phải biết sự nghiệp của anh là do ai tạo nên.
Vô tình, Mai đã khoét sâu nỗi đau tinh thần âm ỷ của
Quyền bấy lâu nay. Quyền không còn giữ bình tĩnh nữa:
- Anh biết sự nghiệp này do ai tạo nên và anh cũng
biết do ai mà anh trở thành cái bóng vật vờ suốt mấy năm qua.
- Không có ai đấy dựng nên thì sức anh được bao lăm!
- Không im đấy! Gặp lại người tình cũ rồi về kiếm
chuyện gây với vợ đấy à?
Quyền giận dữ, khoác áo đến với bố, và cho rằng đấy
chỉ là sự ghen tuông bóng gió thường tình của đàn bà. Nhưng không phải thế! Khi
Quyền về nhà thì Mai đưa ra tờ giấy ly hôn viết sẵn cùng với những tờ giấy trao
đổi công việc của Yến ở bệnh viện như là căn cứ về sự ngoại tình của Quyền.
- Vớ vẩn! Sao lại có chuyện ngoại tình ở đây! Đừng đổ
vấy vào người khác khi họ sắp xây dựng hạnh phúc.
- Anh không ngoại tình thì tôi…
Mai trơ trẽn đưa ra tờ giấy xét nghiệm ADN về đứa con
gái và tên một người đàn ộng:
-Đây! Bé Ly không phải là con anh. Anh chỉ là người
nuôi nấng hợp pháp … anh phải trả nó về với cha nó. Còn tôi với anh như hết một
hợp đồng…
Quyền gục đổ không nghe hết câu. Mai vẫn không ngừng
nói:
- Anh kiết xác và thất nghiệp; tôi thì ngỡ gắn suốt
đời với anh để bé Ly có bố khi người bố thật sự của nó chưa kịp nhận mà đã đi
học ở nước ngoài. Nhưng nay bố của Ly đã về nước và chấp nhận mẹ con tôi. Anh
ký vào tờ giấy ly hôn này, toàn bộ gia tài tôi để cho anh… Bố của Ly sẽ lo cho
mẹ con tôi… Chúng ta đều được lợi, tôi thì giữ nguyên danh phận, còn anh có
công việc làm và tài sản để làm lại từ đầu.
Quyền vẫn ngỡ là dẫu không tình yêu nhưng sống với
nhau, cùng quan tâm bé Ly, không ngờ bé Ly là con của người tình cũ của Mai. Khi
Mai sinh thiếu tháng, Quyền cũng có chút nghi ngờ nhưng trên đời này biết bao
đứa trẻ sinh thiếu tháng. Một người thiếu sự giáo dục của mẹ từ nhỏ vừa bỏ cây
bút ở nhà trường bước ra đời bị lừa dối trong tình trường là chuyện thường
ngày. Quyền cũng thế! Nhưng không ngờ bị cay đắng như thế này. Thà rằng cứ yên
ắng trôi đi theo thời gian. Quyền hỏi một câu ngớ ngẩn:
- Vậy là những chuyến đi nước ngoài là để đến với
người tình cũ?
- Việc này… tôi xin lỗi đã lừa dối anh. Cứ tưởng rằng anh biết bé Ly không phải là con
của anh nhưng vẫn yêu thương nó…
Quyền ký xoẹt vào tờ giấy ly hôn nhanh chóng như khi
quyết định kết hôn và tâm trạng cũng giống nhau. Hình ảnh Yến với đuôi tóc cột
ngược ngúc ngoắc, những tờ giấy dấu dưới hộc bàn, những lời động viên cùng nhau
học, những mơ ước về ngày mai… chợt hiện lên. Nhất là hình ảnh người cha già trong
căn nhà nhỏ với chiếc xe cũ kỹ không chịu thay luôn đồng hành với ông trên khắp
nẻo đường. Những kỷ niệm ùa về rồi cùng trôi vào ký ức!
truyện ngắn hay, lời cảnh báo về tình yêu, hôn nhân.
Trả lờiXóaTruyện rất hay! Cám ơn nhà văn .
Trả lờiXóa