Em là một
con ô sin, ô sin thứ thiệt.
Mẹ dắt
em đến nhà dì Hai bảo cho em phụ dì việc nhà. Dì hất mặt nhìn em, thú thật là
em ước gì có cái hố mà chui xuống để trốn cái ánh nhìn đó. Dì gật đầu bảo chị cứ
yên tâm mà về, để con bé đấy em nuôi. Lúc đó em mới mười lăm. Dì ngọt ngào kêu
cứ xem đây như nhà mình, đừng ngại gì nghen cưng. Ngọt ngào nhưng em cứ thấy nó
sắc nhọn kiểu gì ấy. Em thấy sờ sợ. Mà em ghét cái từ “cưng” kinh khủng. Ai gọi
là em là “cưng” em cũng ghét, không biết tại sao.
Công việc
của em là giặt đồ, lau nhà, rửa chén và nấu ăn. Dì không cho em đi chợ vì sợ em
không quen đường. Là dì nói vậy. Khi mẹ em đến thăm, em kể lại, mẹ cau mặt: A
cái con này gớm thiệt. Nó sợ mày ăn bớt tiền nó nên không dám để mày đi chợ đây
mà. Mẹ hỏi em thế dì có cho tiền tiêu vặt không. Em cười cười, cả đời con có đi
đâu ra khỏi nhà đâu mà cần tiêu vặt, mẹ. Là em nói cho mẹ an lòng thôi. Chứ em
cũng cần một ít tiền chứ, con gái mà. Mặt em nhiều mụn lắm, nên em cũng muốn
mua một lọ kem bôi cho nó đỡ. Đôi khi đến ngày ấy mà dì không có nhà, em không
biết làm sao cả. Em hoang mang, sợ lắm. Chẳng lẽ cứ để máu chảy ròng như thế dưới
mỗi bước chân mình đi. Rồi thì dượng đập em chết ấy chứ. Nên em cứ phải lấy cái
áo cũ, cắt ra nhiều mảnh và thấm cho nó đỡ. Mà cái ấy của em nó thất thường lắm.
Khi thì một tháng tròn, khi thì nửa tháng. Có khi hơn một tháng rồi vẫn không
thấy. Nên nhiều khi em chẳng biết đường nào mà lần. Tự nhiên thấy máu chảy, thế
là em lại cuống lên. Phải mất một lúc em mới bình tĩnh trở lại và tìm cách giải
quyết. Có dì ở nhà thì đỡ hơn. Nhưng mà nhiều khi em cũng ngại lắm. Cứ rón rén
bên tấm cửa, chờ cho dượng đi ra, mà dượng toàn không mặc cái gì trên người, đến
là phát ngại. Em vào phòng, lí nhí, ấp a ấp úng một hồi mới nói được. Mà dì
cũng cáu, dì bảo em con này miệng mày bị chó ăn rồi hả, sao vào phòng không chịu
gõ cửa. Thì em có nhớ đâu, tại em quên mất. Mà con gái với nhau cả, dì cứ mặc đồ
tự nhiên, em đâu có nhìn đâu. Dì mở tủ, lấy ra cả gói và ném lại phía em: cho
mày cả đấy, tao mới mua hôm qua, có cánh và siêu mỏng hẳn hoi đấy. Khôn hồn thì
đừng có làm phiền tao nữa, nghe không? Mắt dì trợn ngược, em thấy lòng trắng
nhiều hơn lòng đen, đến phát sợ.
Ở nhà
dì được gần hai năm thì… em bị đuổi. Không phải em lười nhác hay làm không tốt
việc nhà mà bị đuổi đâu. Cũng không phải em ăn cắp ăn trộm gì cả. Chuyện là thế
này…
Một hôm
em lau chùi nhà tắm, đang kỳ cọ cái gương thì thấy một gương mặt cũng tương đối
xinh trong gương. Em quay bật ra đằng sau xem là ai, nhưng mà không thấy ai cả.
Em nghĩ không lẽ là mình thật sao? Em nhìn đi nhìn lại, rồi em thử làm những động
tác khác nhau và quan sát trong gương xem sao, thì em thấy nó cũng làm những động
tác y hệt như em. Ôi, em không tin được người trong gương kia lại chính là
mình. Vì em thấy lạ quá. Gương mặt em không còn mụn gớm ghiếc như trước. Sau
này dì em bảo mày đã qua thời kỳ dậy thì thì nó hết chứ sao. Dì còn đế thêm một
câu: người đâu mà ngu dễ sợ. Thì em cũng công nhận là em ngu, ngu vì em chưa biết.
Từ bé đến giờ có nghe ai nói về dậy thì đâu. Em cũng có biết cái dậy thì là cái
gì? Em làm gì được đi học mà biết. Mấy chữ cái bập bẹ nhờ anh Ti nhà hàng xóm dạy
em đánh vần. May mà em còn biết đọc chút ít và biết viết được tên mình. Anh Ti
dạy em từ thời còn nhỏ xíu. Lúc đó anh Ti còn hay dẫn em đi thả diều. Anh Ti
còn bảo sau này lớn lên nhất định anh sẽ lấy bé Lọ làm vợ. Bé Lọ là tên anh Ti
gọi em. Còn mẹ và dì thì cứ gọi em là con Tẹt. Giờ anh Ti đi du học rồi. Nhà
anh Ti giàu lắm. Anh Ti lại học giỏi nữa. Lúc em mới đến nhà dì ở, anh Ti có viết
thư cho em, tổng cộng là năm lá. Từ khi anh Ti nói mai anh đi du học ở Úc, thế
là không có bức thư nào nữa. Mới đầu em cũng buồn lắm chứ. Nhưng rồi dần dần
cũng quen. Là em nghĩ ra một cách thế này. Buổi sáng đi đổ rác, em cầm theo bức
thư của anh Ti, bỏ vào hộp thư trước cổng nhà dì. Tối đến, em vờ như ra kiểm
tra thư và lấy vào chiếc phong bì màu xanh lam có hai con chim bồ câu chụm đầu
vào nhau. Lần nào anh Ti cũng gửi bằng chiếc phong bì ấy. Anh Ti bảo anh thích
màu xanh, vì nó bình yên như cảm giác mỗi lần anh được bên em. Và cái tên em
cũng bình yên nữa. Em mới chợt nhớ ra tên mình là Thanh Bình. Ừ, cũng đẹp. Mà
cũng có chữ bình nữa nên anh Ti nói là bình yên. Mà hình như thanh cũng là màu
xanh hay sao ấy. Tự nhiên em lại thấy thinh thích khi nghĩ về cái tên và cái
phong bì của anh Ti. Em lại ngồi mân mê ở góc bếp, là chỗ ngủ của em, và đánh vần
từng chữ. Bức thư của anh Ti dài ghê. Em phải đọc gần cả buổi tối mới xong đấy.
Em phải chờ cho dì dượng đi ngủ rồi mới dám đọc. Mà em đọc bằng chiếc đèn pin,
em trùm kín mền rồi bật đèn pin đọc. Chứ em mà bật điện ấy à, dì dượng mà thấy,
la em chết. Nhưng mà có lần em cũng hú hồn. Tại tối nào em cũng đọc. Có năm lá
thư thôi, nhưng em cứ đọc đi đọc lại. Có hôm dượng lấy đèn ra vườn làm gì ấy,
thấy nó mờ mờ, tối thui, dượng càu nhàu tao để cái đèn đây, không ai làm gì sao
nó lại hết điện, tối thui thế này, khốn kiếp. Lúc đó, trống ngực em đập thình
thịch, cứ cúi gầm, không dám nhìn dượng. May mà dượng không phát hiện ra. Đúng
là hú hồn.
À quên,
để em kể tiếp… Khi không tin mình chính là cô gái cũng xinh đẹp trong gương, em
cứ nhìn mãi, rồi em cười, mà khi cười em lại thấy đẹp hơn trong gương. Rồi em
thử sờ tay lên mặt, em xoa xoa hai má, thấy nó trơn tru, mịn màng, chứ không
còn lỗ chỗ, toàn mụn như trước nữa. Mà thú thật là em thấy em trắng lắm, đâu có
đen thùi lùi như dì và mẹ nói đâu. Ngày trước mới đến, dì nhìn em, lè lưỡi: trời,
sao cháu tui đen vậy cà. Mẹ em cười cười, nó ngày nào cũng đầu trần ngoài nắng,
đen là thường, không đen mới là sợ ấy. Vậy mà bây giờ em trắng lắm. Em có thấy
mình đen đâu.
Nhìn mình đẹp, em cũng thấy vui vui. Em chạy
đi khoe với con bé hàng xóm, cũng làm người giúp việc. Vừa ra tới cửa thì thấy
dượng đi làm về, em khoe luôn: dượng, dượng có thấy nay con đẹp hơn không, dượng?
Lúc nãy con lau nhà tắm, con thấy mình trong gương, nó trắng trẻo mà đẹp. Dượng
nhìn em cũng lâu lâu. Rồi dượng bảo em xoay một vòng dượng xem. Dượng gật đầu.
Rồi dượng véo má em. Dượng sờ ngực em, dượng kêu chỗ này cũng đẹp hơn nữa. Dượng
cười, mà cái điệu cười kiểu gì ấy, em chẳng thích.
Tối hôm
đó, lúc em đang ngủ thì dượng xuống. Dượng chui vào mền em. Em sắp la lên thì
dượng bịt miệng em lại: suỵt, dượng đây, đừng la. Em chưa kịp nói gì thì dượng
đã cắn vào môi em. Dượng còn cắn tai em nữa. Dượng cứ làm nhồn nhột nơi cổ em.
Rồi dượng cởi hết đồ em ra. Nói chung là em không kịp làm gì. Thôi thì em cứ để
kệ dượng. Dượng mân mê ngực em, và ngậm nó như đứa trẻ bú mẹ. Dượng ghé vào tai
em, bảo hãy ôm chặt lấy dượng. Em làm theo, rồi không biết dượng làm cái gì mà bỗng
nhiên em thấy đau như người mình bị xé đôi. Dượng ngậm môi em làm em không hét
được. Em thấy dượng cứ nhún nhún làm em cũng nhún theo. Dượng hỏi em có thích
không. Em gật đầu. Mà em cũng không biết sao lại gật đầu. Em cứ thấy lâng lâng,
buồn cười lắm. Nhưng rồi em cũng thấy mệt, em ngủ lúc nào chẳng biết. Rồi em giật
mình, dượng kêu Tẹt, dậy mặc đồ vào mau. Dượng vớ lấy bộ đồ rồi đi lên gác. Em
dậy, bật chiếc đèn pin để mặc đồ. Thấy người mình đau ê ẩm. Đến sáng em gấp
mùng mền thì thấy có máu dưới tấm ga trải nệm. Em không biết máu của em hay của
dượng, nhỡ dượng mà bị thương, em chết chắc. Ngồi ăn sáng, em cứ để ý xem người
dượng có bị xây xước gì không. Em thấy dượng gườm mặt, sợ quá em không dám nhìn
nữa.
Từ đó,
thỉnh thoảng dượng lại xuống và lại lặp lại chuyện ấy. Nhưng mà sáng ra em
không thấy máu ở trên ga nệm như lần ấy nữa. Dượng dặn em không được nói gì với
dì, nghe chưa. Em gật đầu. Nhưng mà rồi dì cũng biết, mặc dù em không hề nói.
Chuyện là tối hôm đó, tự nhiên hai dượng cháu đang ngủ thì thấy chói mắt quá.
Em bật dậy, dượng cũng bật dậy. Em thấy dì đang đứng chống nạnh: Á à, dượng
cháu nhà mày làm cái trò lăng loàn này hả. May mà hôm nay tao khát, xuống uống
nước mới bắt quả tang nhé. Cái con ranh này, mày được lắm. Dì chỉ tay vào mặt
em. Em còn đang ngơ ngác. Rồi dì quay sang dượng. Dì chưa kịp nói gì, dượng
đang rối rít mặc đồ, em thấy dượng mặc đồ trái, nghĩ buồn cười. Nhưng em chưa kịp
cười thì dượng đã chạy lại bên dì. Em, cái con Tẹt nó dụ dỗ anh. Nó rủ rê anh đấy,
chứ anh đâu…Ranh con còn không mau mặc đồ vào. Em nhìn xuống mình thì thấy đang
trần truồng. Em khua tạm cái mền phủ lên người. Dì cầm tóc em lôi, em thấy râm
ran trên đầu, rồi thì không biết gì nữa. Khi tỉnh lại, em thấy mình đang nằm
ngoài bậc cửa. Dì vứt túi của em cái ịch xuống đất rồi hét: cút, cút khỏi cái
nhà này. Em nhặt cái túi, rồi em đi vào bếp, lấy trong góc tủ ra mấy lá thư của
anh Ti. Em cúi chào dì dượng rồi đi. Em biết là mình phải cút khỏi cái nhà này,
chứ chưa biết sẽ cút đi đâu. Em sang chào con bạn hàng xóm, kể qua loa cho nó
nghe. Nó hơn em ba tuổi, nhưng nheo nhóc, còi cọc, còn nhỏ hơn em, nên em không
gọi nó bằng chị. Nó chảy nước mắt, móc trong túi ra mấy tờ tiền đưa cho em. Nó
bảo thôi bà ra bắt xe về quê với mẹ. Khi nào đó quay lại đây tìm tui, hai đứa
mình đi mần ăn. Em gật đầu, thấy nó khóc nên cũng khóc theo.
Thế là
em bị đuổi…
Em ra
ga bắt xe về quê. Thằng lơ xe đuổi em xuống, nó kêu không có tiền cũng bày đặt
đi xe. Xe đi rồi em mới sực nhớ, nó cầm của em mấy tờ tiền, chưa trả lại. Em chạy
theo, cố gọi, nhưng chiếc xe phóng nhanh quá, nó đi mất rồi. Em đứng thở một
lúc rồi ngồi nghỉ bên lề đường. Tự nhiên nước mắt em chảy, chứ em cũng chẳng
khóc làm gì. Em không biết nên làm gì bây giờ. Bụng em kêu ộc ộc. Em đói. Nước
mắt em cứ chảy mãi. Em ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy đi. Qua một quán phở, mùi
thơm nức lên tận mũi. Cái bụng em lại sôi ùng ục. Rồi em nhìn thấy một tấm bảng
treo bên góc. Em đánh vần. Chữ cũng đẹp nên không khó đọc lắm. Trên bảng viết cần
người rửa bát. Em đánh bạo vào hỏi. Bà chủ nhìn em. Mặt bà chủ hồng hào, môi đỏ.
Bà gật đầu rồi bảo con bé, cũng gần bằng em, đang lau bàn ngoài kia, mang cho
em bát phở. Bà bảo em ăn đi rồi cất đồ, ra phụ cô kia rửa bát. Em dạ và ngồi
vào bàn ăn. Phở ở đây ngon thật, ngon nhất trong những lần em từng được ăn. Mà
em đã từng được ăn đâu, nay là lần đầu tiên em được ăn phở. Nó ngon đến không
quên được.
Công việc
rửa bát em làm quen rồi nên rất dễ dàng và làm nhanh nữa. Em được bà chủ khen
là khéo léo. Làm ở đây được khoảng một tuần, vì em không có chỗ ở nên bà chủ
cho ngủ nhờ ở kho để thức ăn dự trữ. Một buổi trưa em đang rửa bát thì có một
chị, em không biết nên gọi là gì, vì thấy còn trẻ quá, lại xinh đẹp nên em gọi
bằng chị, ra giếng rửa tay. Chị nhìn em một lúc rồi bắt chuyện với em. Chị hỏi
em trước đây đã làm ở đâu chưa. Em kêu em giúp việc cho dì nhưng giờ không làm
nữa, xin làm ở đây. Chị ấy hỏi em cũng nhiều, về công việc em từng làm ở nhà
dì, về chỗ ở của em hiện nay… nhiều lắm, em không nhớ hết. Rồi chị bảo chị cũng
đang cần một người giúp việc nhà, tại chị bận quá, đi cả ngày nên nhà cửa không
có ai chăm sóc. Chị hỏi em có muốn về ở với chị không, giúp chị nép dọn, làm mấy
công việc vặt. Em được ở lại đó luôn, và một tháng chị trả em triệu rưỡi. Em mừng
quá, gật đầu. Có tiền, em gửi về quê cho mẹ, rồi em tìm con bạn trả lại nữa.
Nghĩ lại thấy vui.
Chị dắt
em ra nói chuyện với bà chủ rồi đưa em về.
Thế là
em có công việc mới. Có chỗ ở mới. Em có một căn phòng riêng. Nó rộng và đẹp. Ở
đây em có thể nhìn ra vườn. Có những hôm không ngủ được, em mở cửa sổ và nhìn
mông lung. Trăng như cái bánh đa tròn vành vạnh. Hái nó xuống ăn chắc cũng
ngon. Em ngồi đếm sao, nhiều lắm. Em cứ đếm rồi lại quên. Có khi đếm đến một
nghìn, em phải dừng lại vì không biết con số tiếp theo. Ngày xưa anh Ti chỉ dạy
em đếm đến một nghìn thôi. Rồi bỗng dưng em nhớ đến anh Ti. Nhớ lắm. Em lôi mấy
bức thư của anh Ti ra đọc lại. Ở đây em được đọc thoải mái bằng đèn điện chứ
không phải trùm mền và đọc bằng đèn pin như ở nhà dì.
Bé Lọ nhớ chờ anh nhé. Nhất định sau này
anh sẽ lấy em làm vợ. Bây giờ anh qua bên kia học tiếp, sau này trở về gây dựng
sự nghiệp và sẽ lo cho bé Lọ có cuộc sống đủ đầy. Bé Lọ phải ngoan và nhớ chờ
anh Ti nhé. À, mà quên, sau này không được gọi anh là anh Ti nữa nhé. Anh là
Thanh Minh, còn em là Thanh Bình, tên chúng mình ghép lại là Bình Minh Xanh đó.
Tương lai của chúng mình cũng sẽ tươi sáng và đầy hi vọng như màu xanh của bình
minh đó, bé Lọ biết không? Những điều anh nói chắc bé Lọ khó hiểu lắm nhỉ? Mà
thôi, bé Lọ chỉ cần ngoan ngoãn và nhớ chờ anh về là được…
Đúng là
khó hiểu. Em đọc đi đọc lại mãi mà vẫn thấy khó hiểu. Nhưng mà anh Ti nói chỉ cần
em ngoan ngoãn và chờ anh Ti về. Thì từ trước giờ em vẫn luôn ngoan ngoãn mà.
Em có cãi lời ai đâu, có mải chơi đâu.
Chị hài
lòng về em lắm. Chị khen em chăm chỉ và ngoan ngoãn. Chị còn khen em khéo chăm
trẻ nữa. Ấy là vì thằng cu Bin nhà chị rất quý em. Suốt ngày hai cô cháu chơi với
nhau. Cu Bin ngoan lắm. Có nhiều đêm cu Bin khóc, đòi ngủ cùng em, thế là chị
kêu em sang ngủ cùng chị và cu Bin luôn. Ở đây em thích lắm. Em được tự do, thoải
mái, chứ không như ở nhà dì. Chị còn cho em tiền tiêu vặt. Thi thoảng chị lại
mua cho em cái áo, đôi dép. Nói chung là chị tốt lắm. Chị bảo chị xem em như em
gái chứ không phải như một đứa ô sin. Sao mà em cứ có cảm giác ấm áp, vui vui.
Nhưng
mà… nhưng mà em lại bị đuổi. Mà không, không phải bị đuổi, mà là em bỏ đi.
Về nhà
chị được gần một tháng. Em cũng không hỏi chị sao không thấy ba của cu Bin đâu
cả. Em vốn là người ít tò mò. Rồi một hôm, chị đi làm chưa về, em và cu Bin
đang chơi trò cưỡi ngựa thì nghe tiếng chuông cửa kêu. Em chạy ra mở cửa, là một
người đàn ông cao to. Em chưa kịp nhìn kỹ, vừa mở cánh cửa thì cu Bin trong nhà
chạy ù ra, miệng toe toét gọi ba, ba. Rồi cu Bin xoay tròn trên không, hai cánh
tay ôm chặt lấy người vừa gọi là ba. Người đàn ông lạ thơm má, thơm trán rồi bế
cu Bin vào nhà. Anh ấy lôi ra nhiều đồ chơi bày lên bàn bảo quà của con trai ba
đây. Mãi đến giờ anh ấy mới nhìn thấy và chú ý đến em. Anh ấy nhìn em, ánh nhìn
quen quen và sờ sợ. Giống ánh nhìn của dượng khi em hỏi dượng có thấy nay con đẹp
hơn không. Tự nhiên em sởn gai ốc. Cảm giác ớn lạnh chạy dài sống lưng. Thấy ba
nhìn em lâu, cu Bin rối rít: chị Bình đó ba. Chị Bình của Bin đấy. Em cúi đầu
chào. Anh ấy vẫn nhìn em…
Buổi tối
chị về. Chị gọi em cùng ra ăn cơm như mọi lần. Chị nói đây là nhỏ Bình, em mới
mướn. Con nhỏ chăm chỉ và ngoan lắm. Thằng Bin nhà mình quý nhỏ lắm. Cứ suốt
ngày quấn lấy cô. Em đang định… Chị bỏ lửng câu nói khi nhìn sang anh. Lúc đó
anh vẫn đang nhìn em. Vẫn là cái nhìn sờ sợ ấy. Rồi em thấy chị cúi mặt. Hình
như là chị buồn. Tự nhiên em thấy bất an. Em cũng không biết nữa, cứ thấy thế
nào ấy. Xong rồi em cũng thấy buồn. Cái đêm đầu tiên dượng xuống ngủ với em, rồi
những đêm tiếp theo nữa, tự dưng cứ hiện lên trong đầu em. Rồi những câu nói của
dì, bàn tay dì nắm lấy tóc em mà lôi cũng hiện lên trong đầu em nữa. Em sợ…
Rửa
chén xong, em xin chị đi ra ngoài một lúc. Chị đồng ý. Thú thật là em không biết
tại sao mình lại xin như thế. Trước giờ em chưa ra khỏi nhà vào ban đêm. Em vào
phòng, cầm mấy bức thư của anh Ti rồi đi. Em cũng không biết mình cầm theo mấy
bức thư ấy làm gì. Sau này ngồi nghĩ lại, em thấy hình như đó là linh tính. Em
cứ có cảm giác mình sẽ không quay trở về nhà chị nữa. Điều em không biết là tại
sao mình không mang theo áo đồ mà lại chỉ mang theo mấy bức thư của anh Ti. Bây
giờ thì em biết vì đó là tài sản quý giá nhất của em lúc đó. Và em biết tại sao
mình lại đi. Là vì em sợ. Em sợ những gì xẩy ra trước đây ở nhà dì sẽ lặp lại.
Em sợ lắm. Thế là em đi. Em cứ lang thang, chưa biết sẽ dừng ở đâu. Nhưng em sẽ
không quay về nhà chị nữa, dù em biết chắc chị sẽ buồn và sẽ lo cho em. Cu Bin
cũng sẽ buồn. Em cũng sẽ buồn, sẽ nhớ chị và nhớ cu Bin nhiều nhiều. Nhưng em không
quay về đâu. Không quay về.
Em trở
lại quán phở ngày xưa xem bà chủ có cần người rửa bát nữa không xin làm tiếp.
Bà chủ bảo đã đủ người rồi. Em chào bà rồi đi ra. Nhưng vừa đến cửa thì bà gọi
lại. Bà bảo bà thương mày hiền lành, lại chăm chỉ, làm được việc. Để bà giới
thiệu mày cho thầy Toan. Thế là bà dắt em đi. Bà kể thầy Toan là phó giáo sư,
tiến sĩ chuyên nghiên cứu văn học. Thầy giàu lắm, nhưng cũng khổ. Hết lần này đến
lần khác bị tai biến, có con vợ đẹp thì nó bỏ nhà đi theo trai, dắt cả đứa con
gái đi nữa. Thầy đã gần năm mươi rồi. Hôm bữa bà sang chơi, trời, thấy nhà như
cái ổ chuột. Thầy nhờ bà tìm cho thầy một người giúp việc. Bà thấy mày là hợp
nhất, vừa chăm chỉ, lại hiền lành, tốt tính. Chịu khó con ạ, thầy không để cho
mày thiệt đâu.
Thế là
em lại trở thành ô sin. Nhà thầy đúng là cái ổ chuột. Nhìn đến phát gớm. Em phải
nép dọn, lau chùi mãi mới nhìn được. Thầy nói khó nghe lắm. Em cứ tròn mắt
nhìn. Thầy phải nói đến lần thứ ba em mới dịch được. Thầy viết lên tờ giấy bảo
rằng vì bị tai biến nên giờ thầy mới nói khó thế, và đi cũng khó nữa. Thầy cứ bập
bẹ như con nít tập nói. Cái điệu đi của thầy cũng như con nít chập chững từng
bước. Buổi sáng em cứ phải dìu thầy đi vòng quanh sân tập thể dục. Nhà thầy rộng
và nhiều sách lắm. Tầng nào cũng thấy sách. Công việc của em cũng là nấu ăn, giặt
đồ, lau dọn nhà cửa và dìu thầy tập thể dục mỗi sáng nữa. Thi thoảng em có đút
cơm cho thầy, vì nhìn thầy ăn thấy tội tội. Tay thầy run nên cơm cứ vung vãi ra
ngoài, đổ cả lên áo quần. Lúc nào trong túi áo của thầy cũng có một cái khăn.
Vì mỗi lần thầy nói, nước dãi lại rơi, cứ như con nít thèm ăn ấy. Thầy lại lấy
chiếc khăn chấm chấm lên miệng. Cử chỉ đó làm thầy trông đáng yêu thế nào ấy.
Lạ lắm.
Hơn tháng nay rồi, mà ngày ấy của em vẫn chưa đến. Em cũng không thấy đau bụng
hay gì cả. Ừ thôi kệ. Càng thích. Đỡ phải lo. Cứ mỗi lần đến ngày ấy là em lại
ghét. Mấy ngày đó, em uể oải lắm. Lúc nào cũng thèm ngủ, không muốn làm gì cả.
Lại cứ đau lích ích cả ngày ở vùng dưới rốn. Ngực em cứ cương lên, nhưng nhức khó
chịu. Nó cứ như thế khoảng bốn ngày, có khi thì năm ngày.
Tính đến
nay, em đã ở nhà thầy được một tháng hai mươi ngày. Thầy trả em tháng lương đầu
hai triệu. Em gói gém bốn tờ tiền polime thẳng tắp để dưới gối. Em ngồi đếm xem
mười ngày nữa là vào thứ mấy, để được nhận lương nữa. Xong em leo lên giường ngủ
luôn. Rồi em giật mình, thấy nhồn nhột như ai đang đụng vào người. Em mở mắt,
thấy thầy không mặc gì cả, đang lùa tay và bóp mạnh ngực em. Em định hét, nhưng
cũng như dượng, thầy cắn môi em. Rồi thầy xé tung áo của em. Thầy nằm lên người
em. Thầy làm những động tác như dượng làm. Mà động tác của thầy còn mạnh mẽ hơn
dượng. Thầy thở mạnh. Nước dãi của thầy rớt trên người em. Một lúc sau thầy lăn
ra ngủ bên cạnh em như cún con. Tự nhiên em cứ thấy như chưng hửng. Nhưng rồi
em cũng nhắm mắt ngủ lúc nào không biết. Sáng dậy lại thấy mình mệt lả.
Lâu lâu
thầy lại vào phòng em và lặp lại chuyện ấy.
Tháng
này thầy tăng lương cho em lên ba triệu. Em lại cẩn thận bỏ vào dưới gối. Nhẩm
tính đã được năm triệu. Em muốn mở một tiệm cho thuê áo cưới. Lúc nhỏ, cứ thấy
có đám cưới là em lại chạy đi xem cô dâu mặc váy. Rồi em cũng ao ước sau này
mình cũng sẽ được mặc nó. Em mà mở tiệm thì tha hồ được mặc. Hôm bữa em hỏi, thầy
kêu chắc tầm mười lăm triệu là có thể mở được. Thầy bảo thầy sẽ mở tiệm cho em,
lo mần ăn rồi ở lại bên thầy. Thầy bảo tiền thầy không thiếu, mở tiệm cho em,
không quanh quẩn làm mỗi việc nhà cũng chán. Thầy tâm lý lắm. Nghe thầy nói em
cũng thấy vui vui. Em nghĩ nhiều đến cái tiệm áo cưới của mình. Em sẽ tự tay
may những chiếc áo theo sở thích của mình. Em ấy à, em may giỏi lắm. Vì là ngày
xưa ở quê, em toàn đi may thuê cho họ. Khi em mười lăm tuổi, mỗi lần về nhà em
thường khó chịu vì mẹ hay dắt bạn về. Mới đầu em không biết gì nên cứ xông thẳng
vào nhà. Có khi em thấy mẹ và bạn mẹ đang trần truồng quấn vào nhau trên chõng
tre ở góc tường. Rồi mẹ mắng em, kêu về thì phải gọi hay gõ cửa chứ. Từ đó hễ về
là em lại gọi mẹ từ đầu ngõ. Rồi em đụng đầu với bạn mẹ ở cửa, đang vừa đi vừa
cài khuy áo, đâm sầm vào em rồi lại còn lườm em. Tối ngủ em thấy lưng mẹ có những
vết xước, máu râm ran, đọng từng hột nhỏ trên vết xước. Môi mẹ cũng bị bầm dập
và máu cũng tù đọng trên đó. Em tưởng mẹ làm sao nên khóc. Mẹ kéo em vào lòng,
ôm chặt em, vuốt tóc em. Mẹ bảo em là con ngốc, mẹ thích như thế mà. Tự nhiên
em nghĩ, sao máu chảy, đau thế mà mẹ lại bảo là thích. Rồi em ngủ quên lúc nào
không biết. Khi tỉnh dậy lại không thấy mẹ đâu nữa. Rồi mẹ kêu con lớn rồi, phải
đi đây đó ra ngoài cho nó khôn, chứ ở nhà mãi ngu người đi. Thế là mẹ dắt em
lên nhà dì Hai, cho biết thành phố, cho khôn người.
Dạo này
em cứ thấy thế nào ấy. Không muốn ăn và ăn không có cảm giác ngon. Em lại hay
buồn ói nữa. Thầy thấy em hay bỏ bữa, lại có lần thấy em ói trong bếp. Thầy bảo
em bị bệnh rồi. Thầy đọc số điện thoại và bảo em bấm giùm. Thầy nói đó là bác
sĩ tư của thầy. Tại tháng nào thầy cũng phải khám định kỳ nên thầy có hẳn một
bác sĩ riêng. Ông bác sĩ này chắc cũng gần bằng tuổi thầy, em thấy hai người na
ná nhau. Thầy bảo ông khám cho em. Xong rồi ông vào phòng thầy, mặt cười hớn hở.
Em vào theo. Ông nói xin chúc mừng thầy, con trai hẳn hoi nhé. Thầy ngơ ngác.
Em cũng ngơ ngác. Ông bác sĩ bảo, sao, thầy bất ngờ lắm phải không? Một cậu bé
kháu khỉnh đấy, được ba tháng tuổi rồi. Thinh lặng một lúc rồi như chợt nhớ ra,
thầy gật đầu, cười cười rồi tiễn bác sĩ ra cổng. Em bất giác sờ bụng mình như
vô thức. Tự nhiên em lại thấy như hoang mang. Thầy vào. Em không thấy thầy cười.
Rồi thầy chỉ tay vào mặt em, nói rặn từng tiếng một như con nít đang tập nói:
cút, cút khỏi nhà tôi.
Em cút,
chưa kịp lấy tiền cất dưới gối lâu nay. Cũng không kịp mang theo cái gì bên
mình. Mấy lá thư của anh Ti cũng không kịp mang theo. Nước mắt em lại chảy
ròng, mặc dù em biết là em không khóc. Em đã nói mà, em không biết khóc. Bây giờ
biết đi về đâu? Em không dám quay về quán phở. Tự nhiên em thấy sợ. Em… em không
biết. Em cứ đi thế. Rồi em thấy mình đứng trên một chiếc cầu. Chiếc cầu cao lắm.
Em không biết là mình làm gì ở đây. Tay em vịn thành cầu, em định leo lên ngồi
thì nghe tiếng quen quen: chị ơi mua gì không chị. Em quay phắt người lại, một
con bé nheo nhóc đang vác cả mớ hàng rong gắn trên tấm ván lớn gấp đôi người.
Nó hét lên. Em cũng hét. Nó hất cái tấm ván trên người xuống rồi ôm chầm lấy
em. Hai đứa ôm nhau nhảy vòng trên cầu. Là con bạn em. Ôi, gặp lại nó em mừng
quá. Hai đứa ngồi bên mép cầu. Em nhìn nó. Thắc mắc sao tui lại ở đây chứ gì?
Thì hôm bữa đó, đưa cho bà mấy chục bảo bà ra bắt xe về quê. Đó là tiền bà chủ
đưa cho tui đi chợ. Trưa bà chủ về, tui nói dối là đi giữa đường làm rơi nên
không mua được gì cả. Bà chửi tui đồ mất dạy, quân ăn quỵt rồi đuổi tui. Thế là
tui lên đây bán hàng thuê cho lão Ưng. Nhưng mà cũng khổ, ngày nào lão cũng dọa
sẽ cắt cổ tui nếu không bán được hàng cho lão. Thế nên gặp ai tui cũng chào, cứ
thấy trên đường là tui chào. Vậy nên mới gặp được bà đó. Nghe xong em lại ứa nước
mắt. Là tại em mà con bạn em khốn khổ. Em kể cho nó nghe chuyện từ khi rời khỏi
nhà dì đến giờ. Nó cũng khóc. Mắt ướt nhẹp. Rồi nó sờ bụng em. Nó kêu hay bây
giờ về nhà. Mà bây giờ tháng mấy rồi? Hình như tháng tám. Đi, về. Chắc giờ anh
Ti nhà bà cũng về rồi. Mình về đó đi. Về tìm anh Ti. Ừ nhỉ. Anh Ti nói cuối
tháng bảy anh về. Em và con bạn vứt luôn cái mớ hàng rong đó, nắm tay nhau đi.
Nó móc hết trong túi ra đếm, được trăm hai. Em cũng sờ vào túi. Rồi em mừng
quá. Có bốn tờ polime cứng đờ trong túi. Hôm đó thầy đưa cho em bảo đi siêu thị
mua ít đồ, tủ lạnh trống không rồi. Vị chi là có hai triệu. Hai đứa mừng rỡ dắt
nhau vào quán ăn hai tô bún. Xong rồi bọn em chạy ra bến mua vé xe về quê.
Gần về
tới nhà thì cứ thấy xôn xao. Tiếng cười nói rộn ràng. Em gọi mẹ từ ngoài cổng
theo thói quen ngày xưa. Cửa đóng. Em chạy ra cổng hỏi bà Tư quán nước thì bà bảo
mẹ con đi lâu lắm rồi. Nghe bảo là lên dì Hai thăm con cơ mà, thế hai mẹ con
không gặp nhau à. Ôi trời, hôm nay ế ẩm, chẳng ma nào ghé uống nước cả. Tại cái
ông Ba hỏi vợ cho thằng Minh vừa bên nước ngoài về. Nghe đâu tháng sau cưới rồi
hai đứa nó sang Mỹ ở luôn. Nhà con nhỏ ở bên Mỹ, giàu lắm. Hôm nay mở tiệc đãi
cả làng. Sao mà cái số sướng vậy cà. Em nghe tai mình ù ù. Anh Ti… Bé Lọ nhớ phải
ngoan ngoãn và chờ anh Ti về đấy nhé. Sau này anh Ti sẽ lấy bé Lọ làm vợ. Sao
anh lại cứ gọi em là bé Lọ? Thì bình không phải là lọ thì là gì, ngốc này. Sau
này anh Ti sẽ là hoàng tử, và bé Lọ sẽ là Lọ Lem như trong truyện cổ tích ấy,
chịu hông? Bé Lọ chịu, nhưng giờ hoàng tử quên Lọ Lem mất rồi. Hoàng tử cưới
công chúa, còn bé Lọ thì mãi mãi vẫn chỉ là Lọ Lem. Mà cũng đúng thôi. Rốt cục
thì bé Lọ cũng chỉ là một con ô sin thôi mà. Anh Ti không gọi em là Bình, mà gọi
là Lọ. Còn mọi người không gọi em là người giúp việc, mà gọi em là ô sin. Nghe
tên Lọ cũng thảm, mà tên ô sin cũng thảm. Ừ. Em là một con ô sin, ô sin thứ thiệt.
Trời! Sao tự nhiên lại mưa vậy cà? Trời với chả đất. Giọng bà Tư thoang thoảng
như gió. Á, đau. Sao bà bóp tay tui đau dữ. Trời mưa thế này đi đâu giờ? Em
không muốn nói hay không nói được cũng chẳng biết nữa. Em cứ thinh lặng và kéo
tay con bạn lôi đi. Biết mẹ ở đâu bây giờ? Đi đâu đây? Cái bà này… giọng con bạn
vẫn lanh lảnh trong tiếng mưa ì ào…
Ngô Thúy Nga (TP. HCM)
Đọc truyện mà em rơi nước mắt, cuộc sống có vô số ngả đường nhưng đâu phải con đường nào cũng dẫn đến hạnh phúc.
Trả lờiXóacảm ơn em đã đọc và chia sẻ nhé. Cuộc sống là vậy, đôi khi nghiệt ngã quá. Mong em luôn bình an nhé.
Xóatruyện hay. đọc xong ngậm ngùi. phận người mong manh trong giông bão của cuộc đời.
Trả lờiXóaDạ, cảm ơn anh đã chia sẻ ạ. Cuộc sống phức tạp quá, những mảnh đời bất hạnh như vậy, rất cần được nâng đỡ và cảm thông....
Xóa