Hương ngồi một mình bên ô
cửa sổ của căn phòng trọ, từng dòng người đang trôi lướt qua trong
đầu cô, lúc nhanh, lúc chậm, lúc rõ từng gương mặt, lúc chập chờn
như bóng ma…
Hương xoay người bước lại
bên dàn âm thanh đã đầu tư rất kỹ lưỡng, vì cô luôn say mê những giai điệu
phát ra từ những chiếc loa sắp đặt rất chuẩn trong phòng.
Cô nhẹ nhàng vặn nút và
mở nhạc, một bài hát quen thuộc của Vũ Thành An vang lên, dìu dắt cô
vào những cảm xúc không tên: “Mai về sau nước mắt khô cạn, khi xa đời,
thương cho đàn con, triệu người quen có mấy người thân, khi lìa đời có
mấy người đưa…”.
Hương khép mắt, cô đang
cố nhớ mình đã trải qua bao nhiêu cuộc tình và bao nhiêu cuộc tình
còn đọng lại trong trái tim chai sạn của cô… Hương lắc đầu, vì cô
chẳng nhớ đến cuộc tình nào cả. Đầu óc trống rỗng, con tim sắc đá,
cảm xúc trống tênh…
***
Hương loay hoay soạn một
tập hồ sơ xin việc, sau nhiều ngày đắn đo suy nghĩ, cô quyết định nộp
đơn xin vào hãng phim X để làm biên kịch, nơi có một ông đạo diễn
khiêm cả chủ tịch hội đồng quản trị rất mê mẩn mình.
Cô quyết định sẽ tạm
thời làm việc ở đó để bù đắp khoảng thời gian trống, có những lúc
cô thấy mình cùng quẫn bởi sự cô đơn lúc nào cũng bao quanh mình, dù
bạn bè thì rất nhiều, nhưng chẳng ai hiểu được tâm trạng của cô để
mà chia sẻ.
Cửa phòng không đóng, nhưng
Hương vẫn gõ cửa, bên trong tiếng một người đàn ông vang ra khe cửa
nghe rất dịu dàng.
- Vào đi em!
Hương nhẹ nhàng đẩy cánh
cửa rồi bước vào, một bàn tay kéo cửa đóng nhẹ lại. Bên trong, một
bàn tiệc nho nhỏ được dọn ra trên chiếc bàn tiếp khách, có cả loại
rượu ngoại đắt tiền. Hương cười mỉm.
- Người đi phỏng vấn xin việc mà được đón tiếp vậy sao
anh?
Người đàn ông cười cười.
- Chỉ mình em thôi.
Hương nhìn xoáy vào
người đàn ông.
- Em thấy bên ngoài còn một anh chàng đang cầm hồ sơ đợi
phỏng vấn, sao anh không tiếp người ta ấy trước?
Người đàn ông thản nhiên
vừa nói vừa rót rượu.
- Cứ để đó, em phải được ưu tiên, em uống với anh chứ.
Hương cười và cầm ly
rượu đưa lên môi và uống cái ực, cạn cả ly. Người đàn ông thấy vậy
nở nụ cười thích thú.
- Giỏi, sau này em đi tiếp khách với anh được.
- Anh đừng vội mừng, rượu là thứ miễn nhiễm đối với
em.
- Anh mời em vào công ty anh làm từ lâu rồi mà em không
chịu, nay sao lại đến.
Hương xoay ly rượu trên tay
và nói.
- Em đang cần tiền và... cần công việc.
- Còn anh cần tình, em đồng ý không?
Hương đứng dậy và bỏ ra
cửa, Hương quay đầu lại và nói.
- Cho em suy nghĩ.
Người đàn ông nhìn theo
Hương khẽ cười, rồi lại nhìn vào ly rượu của Hương, ông ta cầm ly
rượu đó lên uống đúng vào chỗ môi Hương uống. Đặt ly rượu xuống, ông
ta cầm tập hồ sơ của Hương lật từng trang sau đó dùng ly rượu tưới
lên bìa hồ sơ của Hương và nở nụ cười khó hiểu.
***
Từ phòng giám đốc Hải
thấy Hương bước vội ra, đi thật nhanh và cúi đầu. Hải nhìn cô có vẻ
quen thuộc, anh cố lục trong trí nhớ của mình xem cô là ai, nhưng anh đành
chịu thua.
Nhân viên tiếp tân bước
lại nói với Hải.
- Xin lỗi anh, giám đốc của em phải họp đột xuất nên không
phỏng vấn nữa, anh gửi lại hồ sơ em sẽ trình cho sếp xem qua rồi sẽ
báo anh sau.
- Cám ơn em.
Hải gật đầu, nhưng cũng
có vẻ thất vọng, anh bước vội ra ngoài bãi giữ xe. Hương lại lướt
qua Hải, một mùi thơm nhè nhẹ làm Hải thích thú, anh chợt nghĩ ra
một ý định, anh lấy xe và chạy theo cô...
Hải đi chầm chậm phía
sau và nhìn tấm lưng thon của Hương cùng mái tóc xoăn có chút vàng
đồng rất sành diệu của Hương đang tung bay trong gió.
Hương bất chợt dừng xe
và tấp ngang vào lề đường làm Hải bất ngờ, Hương quay người nhìn
Hải khiến anh lúng túng.
- Sao lại đi theo tôi?
- À… tôi, em… có phải là Giáng Hương không?
Hương ngạc nhiên nhìn
Hải.
- Sao… sao anh biết tôi?
Hải mừng rỡ vì đã nhận
đúng người quen.
- Em quên tôi rồi sao, cậu bé ngày xưa cùng em cặp sách
đến trường. Từng dỗ dành em mỗi lúc em bị bọn cùng lớp lấy mất
bánh mì và tập vở. Từng chở em về bằng chiếc xe đạp cũ kỹ ngược
nắng, ngược gió bên con đường đất đỏ ở Củ Chi. Từng cùng em đi chăn
bò và vắt sữa bò và còn nhiều thứ nữa… Em nhớ chứ?
Hương ngẩn người nhìn
Thanh Hải, người bạn tri kỷ mà cô đã bỏ quên suốt miền ký ức. Ngày
ấy cha mẹ cô muốn đổi đời, bán đi căn nhà và bỏ mảnh đất yêu thương
để lên Sài Gòn lập nghiệp. Do đi đột ngột, Hương chưa kịp chào Hải
một lời. Giờ Hải hiện diện trước mặt cô như một sự sắp đặt. Hương
mừng rỡ, lại gần Hải, Hương muốn lấy tay sờ lên mặt Hải, nhưng cô
kịp ngừng lại.
- Là anh đây sao?
- Mình đi uống nước nghen.
Hương gật đầu…
***
Đêm, Hương nằm trằn trọc,
tim cô hồi hộp khi nhớ lại nụ hôn mà Hải và cô trao nhau lúc tiễn cô
về. Hóa ra cô vẫn còn rung động trước tình yêu, ngày xưa cô cũng từng
mơ tưởng đến Hải, nhưng nhà Hải giàu có, cô lại nghèo hèn, hai đứa
như đôi đũa lệch nên cô không bao giờ dám so, dù chỉ là tưởng tượng.
Nay cô ngỡ ngàng khi biết
Hải cũng từng có tình cảm với cô, gia đình Hải giờ kinh tế sa sút,
anh phải lao ra ngoài để kiếm sống và phụ giúp cha mẹ trả nợ. Hương lo
lắng và đau lòng thay cho Hải, cô phải làm gì đó để giúp cho anh.
***
Cửa phòng giám đốc mở,
cô bước vào, ngồi ngay bên cạnh người đàn ông.
- Em sẽ làm với điều kiện, anh cho một người tên là
Nguyễn Thanh Hải, quê ở Củ Chi vào làm thiết kế cho đoàn phim nha.
- Thằng đó là gì của em vậy?
- Một người bạn cùng quê.
Hải được nhận vào làm
với mức lương khá cao, Hải thừa biết người giúp mình là Hương, Hải
vừa cảm động, vừa khâm phục Hương. Anh và cô trở thành một cặp trong
sự lén lút, bởi Hải sợ ông giám đốc kia mà biết thì anh và cô sẽ
mất trắng.
Đêm trăng sáng, khi Hải
và Hương đang ân ái. Hải nghe rõ tiếng thở dài và đôi mắt Hương nhìn
vô định vào trần nhà. Hải ngừng lại và nhăn mặt khó chịu.
- Em đang nghĩ tới ông già đó hả?
Hương luồng tay vào mái
tóc đang bết dính vì mồ hôi của Hải, một giọt nước chảy dốc xuống
khuôn ngực Hương, giọng Hương nhè nhẹ.
- Bậy nè. Em chưa từng nghĩ tới ông ta!
- Nhưng giường như em không thích…
Hương đẩy người Hải ra,
đứng dậy và quấn chiếc khăn ngang ngực để che cơ thể. Hương bước lại
cửa sổ và ngắm ánh trăng.
- Trăng đêm nay đẹp quá.
Hải lăn ra nằm thở trên
giường, anh mất hết cảm hứng với cô. Hương quay qua nhìn Hải nói như
muốn khóc.
- Em xin lỗi…
Hải không nói gì, đứng
dậy mặc quần áo vào, bước nhanh ra cửa và đóng thật mạnh, làm Hương
giật mình. Hương ôm mặc khóc…
***
Hải nhận hợp đồng phim
và đi nhiều, anh tích góp được một số tiền kha khá. Từ đêm trăng
sáng đó, Hải ít gần gũi Hương, anh hiểu những gì xảy ra nhưng vẫn
yêu và quan tâm cô. Hải nói với Hương cùng hùn vốn mua một căn hộ
chung cư để ổn định, sau này cưới sẽ ở đó. Hương vui vẻ rút tiền
tiết kiệm đưa cho anh.
Hải được nghỉ vài ngày
để chuẩn bị cho phim mới. Hương ghé tổ thiêng đường của hai người để
dọn dẹp và làm một bữa tiệc đợi anh về. Trời bỗng đổ mưa lớn, cô
lo lắng sợ anh bị mắc mưa sẽ đổ bệnh. Cô gọi điện cho anh thì bỗng
nghe đổ chuông, Hải để quên điện thoại ở nhà, cô đành thở dài ngồi
đợi Hải về.
Bên ngoài sấm chớp và
tiếng mưa rất to, điện thoại Hải lại reo, cô vui mừng tưởng anh gọi,
nhưng không phải, là một cái tên rất lạ “Xuka”. Hương bấm máy và nghe…
Hương buông điện thoại,
chạy một mạch ra ngoài cửa, cô đụng phải Hải đang vội vã chạy về.
Hải hốt hoảng van xin Hương đừng đi. Nhưng cô cố nói trong tiếng nấc: “Có
ai đang vì anh mà phải phá thai kìa, anh mau nghe điện thoại đi”. Hải
buông rơi bịch thức ăn, Hương một mạch chạy đi trong cơn mưa và bóng
đêm.
***
Thời gian trôi qua…
Hải mở face book và thấy
có một tấm hình được tag và face của mình, trong ảnh, một cậu bé
khoảng bốn tuổi rất khảu khỉnh, đôi mắt tròn xoe nhìn tựa Hương.
Hải biết, Hương bị mất
cảm xúc với đàn ông, nhưng có lẽ, đã có một ai đó gõ đúng cánh
cửa trái tim cô ấy, nên họ bước vào và cho Hương cảm giác êm đềm.
Hải thấy hối hận vì đã lừa dối Hương, giá như anh kiên nhẫn hơn một
chút, giá như… Nhưng cuộc sống, không có đất dành cho hai chữ giá như.
Hải lần hồi theo facebook và tìm ra được Hương, hình ảnh cô đang hạnh
phúc hôn cậu bé, đôi mắt long lanh sáng rỡ…
Hải đến tìm Hương theo
địa chỉ mà một người bạn đã cung cấp. Hương đang cùng con trai đi
dạo. Hải chầm chậm đến gần.
- Em khỏe không?
Cậu bé nhìn Hải.
- Dạ cháu chào chú.
Hương mỉm cười, tỏ ra như
đã quên hết mọi chuyện.
- Hai mẹ con em khỏe, dạo này anh sao rồi? Chị ấy có thêm
em bé chưa?
Hải cúi đầu, lí nhí.
- Anh khỏe, nhưng anh chưa lấy vợ.
Hương cười, chẳng biểu
lộ cảm xúc như trước đây. Hải ấp úng.
- Anh đến thăm em thường xuyên được chứ, có tiện cho gia
đình em không?
- Không anh à.
- Anh xin lỗi, vậy thì thỉnh thoảng?
Hương lắc đầu và nói
một cách dứt khoát
- Cũng không, em thấy không nên!
Hải mỉm cười gượng gạo.
- Vậy thôi, anh chúc vợ chồng em hạnh phúc.
Hải quay người bước đi,
chợt cậu bé với giọng nói bập bẹ.
- Chú ơi… Mẹ con chưa có chồng mà!
Minh Vy (TP. HCM)
Cuộc sống chứa quá nhiều thứ phức tạp, trong đó có tình yêu chị ha. Đoạn kết mở ra một điều khiến độc giả phải suy nghĩ.
Trả lờiXóa