Con giật mình vì tiếng đập cửa. Trời bắt đầu
đêm rồi! Căn phòng rộng trên gác xép khu nhà nghỉ dưỡng có tiếng chim ríu rít.
Con kéo rèm mỏng, hướng mắt nhìn về biển xa. Những con tàu bé nhỏ theo nhịp
sóng vỗ ì oạp… Con gạn giọng hỏi gió. Có nước mắt vỡ òa trong con. Con muốn giữ
không cho dòng lệ rơi, nhưng mắt con đã cay xè!
Phố
xá đông nhộn. Ánh sáng của đèn thật mạnh, trắng lóa con đường dài. Con nhìn
theo những chuyến xe mất hút… Cuộc sống vẫn huyên náo trước mắt con. Cuộc sống
nơi thị thành! Con chỉ nhìn thấy qua những bức vẽ và trí tưởng tượng của một
đứa bé ngày ấy. Con không biết đến máy điều hòa nhiệt độ và tủ lạnh là gì…?
Miền quê nghèo! Con thương dáng mẹ tần tảo, cần mẫn bên nương dâu xanh ngút.
Mẹ hái nuôi tằm dệt sợi rồi đem bán mỗi buổi chiều chợ phiên. Nơi xóm nhỏ leo
lét, con vẫn sống và ước mơ “những mùa tươi đẹp!”
… Gió động lại
kèm theo chiếc lá rụng, con muỗi vo ve rồi bay. Thường mỗi độ ở quê, khi mùa
gió lộng là ẩm ướt… con hay bị muỗi đốt sưng đau. Con ngồi khóc, mẹ xoa xoa vết
thương rồi mỉm cười: “Con muỗi này tệ quá, nó làm con gái mẹ đau rồi”. Con vẫn
mếu máo rồi òa khóc tức tưởi. Tuổi thơ ngốc nghếch lắm! Con tự cười mình.
Căn phòng lạnh, con khép cửa rồi thu mình
trên chiếc giường êm. Không gian thật yên tĩnh, mọi thứ trở nên thân thuộc. Con
bật ti vi… vẫn là mấy bài hát quen thuộc. Âm nhạc lại vang lên mạnh mẽ từ căn
phòng người khách lạ. Con khoác lên mình chiếc áo mỏng. Đã gần mười hai giờ
khuya, phố vẫn ồn ào. Con thích thú với cảm giác nơi đây. Ở quê, giờ này đã ngủ
rồi. Con nghĩ đến mẹ, căn bệnh trái gió lại đau. Mấy mùa mưa trước, mỗi đợt gió
Đông Bắc tràn về… con lại trở mình trong những cơn đau của mẹ. Dáng mẹ mệt
nhoài, nhỏ bé bên ánh đèn dầu chập chờn. Con khóc đẫm gối. Sáng dậy mẹ mắng con
để lạnh… con hay ốm và quặt quẹo mỗi khi Đông đến. Mẹ thương con nhiều! Con là
đứa bé kém may mắn và thiếu hụt tình
thương.
… Có tiếng ai gọi, con mở cửa. Là chị ấy mà,
chị cười duyên: “Em đi dạo biển cùng chị nhé!” Không hiểu sao lúc đó con lại
từ chối quả quyết. Con quay trở lại căn phòng, mệt mỏi và im lặng. Phố đã ngủ
rồi, dòng xe cũng thưa thớt dần. Con thiếp mình bên tấm chăn. Ngủ và mơ những
giấc mơ đẹp!
“Con lại thấy đứa
bé chạy lon ton giữa mùa đồng ngả chín. Cả cánh diều và vòm trời sao đêm trăng…
Con thấy yêu thương trở về tuổi thơ. Ký ức đẹp và nguyên vẹn!”
Con thủ thỉ “mình
là cô bé đáng yêu đó”. Con cười trong giấc mơ. Gió lạnh lan man, con không ngủ?
Tại sao con buồn? Con cảm nhận nước mắt
trong lòng… nước mắt của nỗi đau cuộc đời.
“Mẹ ! Con muốn
chiếc áo rét kia!” “Ừ! Mẹ sẽ mua mà”. Đôi tay mẹ rưng rưng những đồng tiền
gom nhặt. Gió mùa về lạnh thấu vai mẹ, mỗi bước chân heo hút màn mưa…
Bản nhạc tango trầm lắng từ chiếc di động.
Thành phố ngủ đêm. Biển vỗ nhẹ, hôn bờ cát… Gió rì rào lá, cánh cửa mở rộng. Con
thấy hình ảnh “tấm chăn sui, mỏng”; chiều nào đắp cũng thiếu. Ngó cửa lạnh lùng
im lìm, thấy mẹ cặm cụi nhặt củi khô hong bếp. Tiếng cười vô tư lạc vào tâm trí
con. Đứa trẻ bé bỏng ngày nào, giờ lặng câm trong sự nghẹn ngào cuộc đời. Mùa
gió lộng vẫn thổi. Bếp nhỏ bập bùng reo vui ánh lửa… Và mẹ hỏi : “Con thức dậy chưa? Mẹ nấu cháo vừng nhé!
Không khóc như con nít, lớn rồi mà”…
Con ngáy khì trong chăn lạnh.
Gió mùa lộng thổi xơ xác...!
N.T.H (Hải Phòng)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét