8 giờ sáng. Chuông điện thoại reo lần thứ nhất. Không có ai nhấc máy. Không có con người. Không, hình như là có một thằng người - một thằng người kim loại. Có thể nó mới xuất hiện hoặc đã hiện diện từ lâu. Nó ngồi ở ghế sofa trong phòng khách. Ghế sofa đắt tiền thật. Nhưng không phải là cái bàn viết bằng gỗ như mọi khi mà nó thích ngồi.
Thằng người ngồi đó và nhìn một lượt khắp gian phòng...
9 giờ sáng. Chuông điện thoại reo lần thứ hai. Không có ai nhấc máy. Một thằng người kim loại cũng biến mất. Nó đứng dậy và đi đâu tự bao giờ?
9 giờ 30 sáng. Chuông điện thọai reo lần nữa. Lại không có ai nhấc máy. Có một thằng người đang ngồi cạnh Kim Xuyến. Nó lặng lẽ quan sát tư thế của gnười đàn bà đang ngủ. Có vẻ như cô ta mãn nguyện, hài lòng. Khuôn miệng trễ ra như cười. Mũi nhỏ và thẳng. Vầng trán cao rộng, hơi dô ra. Rất bướng bỉnh và nhiều tham vọng.
Chuông điện thoại reo giòn giã. Cả điện thọai di động nữa.
- A lô! Tòa soạn báo “Bình Minh” đây. Chào buổi sáng. Tạp chí tháng này dành đất cho bài viết của chị đấy nhé. Vâng, vâng... Chúng tôi đã lên khuôn rồi chờ bài chị thôi.
- A lô! Ờ, không. Anh T.V.T, Phó tổng biên tập vẫn đang chờ bài viết của chị. Viết “mạnh” vào nhé. Thêm “lửa” vào...
Nghe xong mấy cú điện thoại, Kim Xuyến tỉnh ngủ hẳn. Khoảng 10 giờ sáng. Nữ nhà văn bỏ thói quen đi bộ buổi sáng. Toàn thân cô căng thẳng nhức mỏi. Tối qua, cô đãi tiệc nhân dịp được giải thưởng Văn nghệ trung ương. Thành công quá bất ngờ. Kim Xuyến chưa hề nghĩ mình viết được cái gì hay ho. Giải thưởng văn học lần này là lần thứ ba mà cô nhận được. Họ bảo những chuyện ngắn mới mẻ của cô gây chán động báo chí. Báo chí mê truyện cô vì cô viết quá “lửa”, quá sex. Và thế là các tạp chí mùa hè thi nhau đặt hàng nữ sĩ Kim Xuyến.
Trong làng văn, người ta có thể đưa anh lên mây xanh rồi cũng có thể vùi anh xuống tận cùng vực thẳm. Mình chẳng là “sao” nhưng cũng nên cảnh giác đề phòng “bệnh sao”. Cô dặn lòng mình vậy và trở mình qua bên phải, nhìn mọi vật trong phòng. Căn phòng đã được “rờ - tút” trước mùa hè bằng các vật dụng đắt tiền. Rèm cửa đăng ten Pháp. Ghế sofa giả gỗ Đức. Các món đồ cổ “hàng độc” Trung Quốc. Thảm trải sàn hoa văn dân gian của nga... đó là thành quả mà cô kiếm được.
Tạp chí Bình Minh có số phát hành lớn. Nhuận bút phải đến hơn mười triệu đồng một bài được đăng. Chưa kể sau khi đăng lần một, Kim Xuyến gửi cho các báo vùng, địa phương tỉnh cũng vẫn còn kiếm được mớ nữa. Rồi sau đó thì in tập. Kim Xuyến đã có tập in riêng. Vào cái thời mà Công ước Bern có hiệu lực, bản quyền của Kim Xuyến được các nhà xuất bản chào giá rất cao. Sở dĩ bản quyền của Kim Xuyến cao còn nhờ ở tên tuổi nổi như cồn của cô. Kim Xuyến học được kỹ thuật tự đánh bóng tên tuổi của một số nhà văn thuộc lớp đàn anh thời thượng. Trong vòng một thời gian ngắn, những truyện đầu tay của Kim Xuyến lập tức gây tiếng vang lớn, làm sôi động thị trường sách...
* *
Thời khắc của ngày hè thường mau trôi qua... Mùa hè nóng bỏng không chỉ vì thời tiết nóng nực mà “nóng sốt” vì những sự cố của con người.
Bây giờ thì Kim Xuyến không viết chậm mà cực kỳ nhanh.
Cô đọc lướt các báo, đọc các truyện ngắn rồi tổng hợp, xào nấu rất nhanh để tạo ra được một đến hai cốt truyện trong một ngày. Kỹ nghệ viết truyện ngắn của cô nay đã đạt đến tốc độ chóng mặt.
Không còn thời gian để nhấm nháp cà phê như mọi khi.
Không bạn bè chân chính. Không bình luận, mạn đàm về thứ văn chương chân chính.
Không cả thói quen gật gù với cái thằng người văn chương. Mà chiếc bàn viết bằng gỗ dổi đã được thay thế bằng bộ bàn ghế đắt tiền.
Thằng người - thằng Hồn văn chương cảm nhận mọi thứ đã thay đổi. Nó lẳng lặng quan sát trong im lặng. Không còn thói quen đánh động bằng tiếng “cạch cạch” gõ cây bút bi luôn đeo dính ở bàn tay bên phải vào cái đầu to tròn sáng bóng.
Kim Xuyến thu chân xuống giường. Không nhìn thằng người. Nói đúng hơn, cô không còn để ý gì đến thằng người nữa.
Đúng lúc ấy, những con chữ lũ lượt ở đâu kéo về nhêìu vô kể. Cứ như những con còng gió, chúng ào vào nhà giữ rịt Kim Xuyến vào bàn viết. Lũ chữ cái không thua gì lũ quỷ hiện hình trong đêm. Chỉ khác là chúng xuất hiện dữ tợn vào ban ngày. Lũ chữ cái chỉ huy cô, tuồn chữ vào tai, mắt và cả mũi cô...
Thằng người đang ở phía sau Kim Xuyến. Nếu như có thể được, cô ta hãy quay lại đi thì có lẽ... Thằng người sẽ vung cây bút bi gõ vào đầu ba tiếng để xua đi lũ chữ cái vô liêm sỉ kia. Nhưng cô chủ đã không quay lại lần nào...
Thằng kim loại thất vọng, chậm rãi lắc lư, đu đưa cái thân hình mảnh và hẹp tiến ra phía cửa chính. Nó xa dần. Cái bóng tròn to của cái đầu ánh kim thấp thoáng sau khung cửa kính và tiếng kêu “cạch cạch” còn vọng lại không ngớt…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét