Nhà văn trẻ Ngô Thúy Nga
Tiếng
mưa rả rích. Mưa bắt đầu hình như đã lâu lắm. Khi tôi mơ màng tỉnh dậy, mưa đã
nhảy nhót ngoài kia. Lạnh! Như một sớm mùa đông ngoài quê. Tôi cuộn mình trong
tấm chăn nhung còn thoang thoảng mùi hoa hồng dịu nhẹ. Một nỗi nhớ mơ hồ, êm đềm
dịu vợi như cái co mình ấm áp trên tấm nệm nhỏ. Phòng tôi không có giường. Mọi
thứ được sắp đặt lung tung như thể chỉ có mình tôi hiểu được quy luật ấy…
Sài
Gòn… Lâu lắm rồi mới có mưa. Tôi vui, dù lòng đang bị nỗi nhớ nhà cấu xé. Tôi
đã thèm khát một cơn mưa. Lâu lâu, khi mệt mỏi, rệu rã vì áp lực công việc và
vì những lo toan giữa bộn bề cuộc sống, tôi lại thèm được ăn mưa. Thèm được trầm
mình dưới những cơn mưa mát rượi. Để thấy lòng bình yên hơn. Để về lại tuổi thơ
hồn nhiên lạ kỳ. Tôi không làm chủ cảm xúc, mặc nhiên để nó tìm đường trở về
ngôi nhà trên đảo hoang, nơi cất giấu những bí mật lớn nhất của đời mình.
Là những
ngày mưa đầu mùa lãng đãng, bố cõng tôi trên lưng và cõng luôn cả cơn mưa về
nhà. Cánh diều của hai bố con tôi đẫm mưa, và đẫm cả nụ cười hồn nhiên, ấm áp.
Là những sáng sớm mấy chị em tôi lội bì bõm đi bắt những con cá lia thia cực đẹp.
Thằng út chổng mông cầm rổ xúc con cá màu đỏ tía bên chân giường. Bị mẹ đánh vì
lỡ tay làm vỡ bộ ấm trà mới toanh. Nó khóc tu hu, dụi cái đầu ướt nhẹp vào lòng
tôi, nũng nịu. “Chị cho út con cá màu bạc kia cơ, ứ ừ”. Là những ngày mưa tôi
trốn nhà đi lang thang, ngậm từng ngụm mưa mát ngọt trong miệng, để mặc nước mắt
ứ đọng và tự trào.
Mỗi lần
buồn, mưa là người bạn duy nhất để tôi trút mọi tâm sự. Mưa lặng im không nói,
chỉ đan chặt tay tôi và đặt vào mắt tôi một cái gật đầu tin tưởng. Và tôi trở về
với tâm hồn nhẹ bẫng cùng nụ cười trên môi. Mỗi lần như thế, chỉ có bố hiểu
tôi. Bố thường lườm tôi một cái dễ thương: Con lại lang thang nhặt mưa làm nước
mắt và trả nước mắt cho mưa ư con gái? Tôi vui lắm. Chỉ có bố là nói với tôi những
lời lạ lẫm và nhẹ nhàng như thế. Những kỷ niệm êm đềm tuổi thơ của tôi thường gắn
liền với những cơn mưa. Và cũng chỉ đứng trước những cơn mưa ấy, tôi mới thật sự
là chính tôi, được sống thật với chính mình.
Sài Gòn
cũng nhiều mưa lắm. Những cơn mưa bất chợt đến và đi như chưa từng ở lại. Tưởng
như chưa kịp hụt hẫng, vấn vương thì mưa đã mất hút, vợi vời xa. Thế nhưng tôi
vẫn thích. Tôi ghiền mưa lắm. Bạn bè vẫn thường đùa: mày đúng là một kẻ ăn mưa.
Cứ mỗi lần trời mưa, tụi nó lại nhắn tin kêu mày đi ăn mưa và nhớ để phần cho
tao với nhá. Tôi bật cười, vì trời đã mưa, và vì câu đùa ngộ nghĩnh của lũ bạn.
Mưa Sài Gòn bình lặng như cuộc sống của người dân nơi đây. Không phải những cơn
mưa vần vũ đất trời. Không phải những trận mưa dai dẳng suốt ngày suốt tháng. Không
phải những mùa mưa bão phá đồng ruộng, làng xóm. Mưa Sài Gòn ít gió. Những cơn
mưa bất chợt đến, gieo nỗi buồn vu vơ trong lòng thi sĩ và những người lữ khách
tha phương, rồi lặng lẽ bước đi, nhẹ nhàng hơn cả khi mưa đến. Tôi vẫn thường
tung tăng dưới mưa, bằng lòng làm người điên trong mắt mọi người. Trở về với
con mắt sưng mòng vì mưa, và cả vì nước mắt, mà vẫn cười, thấy lòng bình yên và
nhẹ nhõm…
Tiếng
mưa vẫn rả rích, đều đều chậm rãi. Tôi lắc lắc cái đầu nặng trịch, cố gạt dòng
ký ức lan man ra khỏi đầu. Sài Gòn chỉ hai mùa mưa – nắng là thế, mà hôm nay, vừa
bỏ tay xuống chậu nước, tôi bất giác rụt lại. Cảm giác như cái lạnh miền Trung ở
quê nhà. Dậy từ lúc bốn giờ sáng, nằm nghe tiếng mưa và tiếng con thạch sùng
thi thoảng vọng ra từ trần nhà. Mưa đã gần ba tiếng mà vẫn chưa tạnh. Ngày thường,
mưa đã tạnh từ lâu. Nghe đâu hôm nay có ảnh hưởng cơn bão số một dưới Vũng Tàu.
Tôi đánh răng rửa mặt vội vàng rồi mở máy online. Thấy nhớ tụi nhỏ ghê gớm. Từ
khi nói chuyện với tụi nhỏ lần đầu, ngày nào tôi cũng online để mong được gặp,
nói chuyện với mấy đứa trẻ. Tôi quen chúng qua một diễn đàn văn học: viettruyen.vn,
nơi mọi người yêu văn có thể trao đổi, giao lưu cả về thơ văn và cả về đời sống
hàng ngày. Tôi nói chuyện với lũ trẻ, những câu chuyện trời ơi đất hỡi, rồi ngồi
cười một mình, thấy lòng vui và ấm áp lạ. Chúng tôi nói chuyện bằng ngôn ngữ của
những đứa trẻ lên ba, còn đang tập nói bập bẹ.
- Đâu
đâu, cho em nhữa. Đút cho em một miếng.
- Ôm
đã. Ôm đã rồi ăn tiếp. Nạnh quá nạnh quá.
- Em nhữa.
*Nhào vô ôm*. Hí hí. Thích tóa.
- Cơ mà
chị mún ôm nhữa. Ôm nhữa cơ. ứ ừ.
Chúng
tôi chat với nhau như thế. Cùng ăn kem, anh bánh và ôm nhau trong tưởng tượng
mà cứ ngỡ như thật. Được chuyện trò cùng tụi nhỏ, tôi thấy mình như bé lại, hồn
nhiên, ngây thơ và trong sáng. Tôi tìm lại những nụ cười đã lạc mất từ lâu hay
chưa bao giờ có trong tuổi thơ xa vời. Cuộc đời tôi là một cuốn phim buồn, nước
mắt nhiều hơn nụ cười và nỗi sợ hãi nhiều hơn niềm vui. Khi nói chuyện với tụi
nhỏ, tôi như lạc vào một thế giới cổ tích của trẻ thơ, tinh khôi và đầy ắp tiếng
cười hồn nhiên. Khi biết tôi đang ốm, tụi nhỏ lo lắng, quan tâm như chính chúng
đang ốm vậy. Chúng mang cho tôi những bịch khăn giấy để lau mũi, những món ăn
ngon để tẩm bổ, và những cái ôm ấm như vòng tay mẹ hiền để động viên. Tất cả đều
qua mạng thôi, nhưng nó cho tôi cảm giác là thật, tụi nhỏ đang tung tăng bên
mình, đang vòng tay ôm mình. Cứ mỗi lần nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, tôi lại nghĩ
về tụi nhỏ và lại cười một mình, thấy lòng ấm áp và vui lạ.
Đến
trưa mà mưa vẫn không dứt, ngược lại càng lúc càng to hơn. Lâu lắm rồi, hôm nay
Sài Gòn mới có mưa. Nhưng lần này, mưa không hiền từ như những lần trước. Mưa
mang theo cả những cơn gió lồng lộng và cả cái lạnh thấm đẫm như ngày đông. Tôi
nằm nghe tiếng gió xô cây và tiếng mưa đổ trên mái nhà như đang giận dữ điều gì
đó. Tiếng nước ràn rạt quất bên ngoài. Chiếc chăn nhung vẫn cuộn tròn ngang người,
tôi tự thưởng cho mình một ngày nghỉ ngơi thật sự, không làm việc, không viết
lách. Rồi lòng tôi rộn rạo, bất lực trước sự quyến rũ muôn đời của mưa. Tôi
vùng dậy, đi vào mưa từng bước nhẹ nhàng. Bàn chân tôi nhẹ bẫng, như một vũ
công ballet bên người bạn nhảy hoàn hảo. Tôi khóc. Trong mưa. Nỗi đau vón cục
trong lòng. Một sự thật không bao giờ tôi muốn chấp nhận ùa về dữ dội. Tôi ghét
dòng thời gian ngưng đọng nơi lưng chừng quá khứ…
Ngày
tôi đi, mưa cũng hờ hững bám víu tà áo như khi tôi và các anh chị đưa tiễn mẹ.
Tôi mất mẹ vào những ngày mưa. Mẹ đi lặng lẽ, âm thầm, không cho tôi nhìn một lần
cuối. Nỗi đau vỡ òa, tôi chỉ gọi được hai tiếng “Mẹ ơi” rồi ngất lịm. Khi tỉnh
dậy thì không còn thấy mẹ đâu nữa. Người ta xót thương cho đứa con gái ở xa về,
không quăng cho mẹ được một nắm đất. Những ngày tiếp theo, mưa nhạt nhòa trong
mắt tôi và hai đứa em nhỏ, bên di ảnh mẹ hiền dịu mỉm cười. Tôi vẫn không tin
những gì xẩy ra là thật. Đột ngột như một cơn gió vừa thoảng qua. Thằng út khóc
òa, mếu máo. Út không chơi với mưa nữa, mưa mang mẹ út đi rồi. Tôi biết, mẹ đã
theo mưa đi, về một nơi xa lắm. Nơi đó, mẹ sẽ bình yên và dõi theo bố cùng chị
em tôi từng ngày. Mưa mang tự do và một cuộc sống mới tốt đẹp hơn cho mẹ. Tôi cố
chấp nhận nhưng mọi suy nghĩ, hướng nhìn vẫn hụt hẫng và nghiêng về một phía. Phía
có mưa và có bóng dáng mẹ, thấp thoảng mỉm cười rồi tan biến trong chớp mắt.
Tôi lầm
lũi ra đi không hứa hẹn ngày trở về. Lang thang, rong ruổi nơi này chốn nọ. Vết
thương lòng sâu hoắm, gần lành rồi lại đột nhiên rỉ máu. Đôi lần vấp ngã, sóng
soài trên đường mà không buồn đứng dậy. Đôi lần cố ép mình ngủ để đổi lấy một
giấc mơ, đổi cả trong khi còn thức, để được gặp mẹ, một lần thôi cũng đủ lắm rồi.
Mưa quất
vào người tôi, rát bỏng. Gió dính bết chiếc áo mỏng vào da, lạnh buốt. Tôi ngửa
mặt ăn từng vốc mưa, đã đầy. Mưa nghẹn ứ trong mấy ngăn tim chật chội. Rồi bất
giác, hình ảnh của tụi nhỏ xuất hiện trong đầu. Những nụ cười trong trẻo cùng
những câu nói ngây thơ của tụi nhỏ đưa tôi về phòng. Cái lạnh của mưa làm môi
tôi thâm tím. Tôi lại online để tìm những cái ôm ấm đến nao người của tụi nhỏ.
Tôi mách với chúng vừa đi tắm mưa về để được nghe những lời hỏi thăm, lo lắng.
Và lại run lên hờ hờ để nũng nịu đòi ôm. Tụi nhỏ lại ùa vào, chúng tôi ôm lấy
nhau và lại quạt quạt, vì nóng, vì nghẹt thở. Tôi lại ngồi cười một mình, thấy
lòng ấm áp và có gì đó xốn xang không biết gọi tên dòng cảm xúc. Chỉ biết rằng,
bọn trẻ là một nguồn vui lớn mỗi ngày. Giữa tôi và chúng, như có một sợi dây vô
hình gắn kết. Chúng như bù đắp phần nào nỗi mất mát trong tôi, sưởi ấm từng nhịp
đập trái tim tôi bằng những cái ôm tưởng chừng như ảo ảnh mà vẫn thấy thật chặt
và ấm áp, bằng những nụ cười hồn nhiên và tâm hồn trong sáng như trẻ nhỏ không
một gợn sóng dù là nho nhỏ trước cuộc đời. Tôi nói chuyện với bọn trẻ, quên cả
thời gian và quên cả tiếng gió xô cây, tiếng cây xô mưa rát rạt ngoài kia. Khi
tôi kêu sợ, bọn trẻ lại ùa vô *ôm ôm*, thời gian ngưng đọng, nỗi buồn ngưng đọng
trong tiếng cười rạng rỡ của trẻ thơ.
Sáng dậy
đi làm. Con đường đầy lá và những cành cây nằm xuôi ngược, gối đầu lên nhau. Cảnh
vật ảm đạm. Cây cối tả tơi và không còn vẹn nguyên. Hôm qua, Sài Gòn có bão.
Nhưng hôm nay đã bình lặng và sẽ bình yên. Tôi cũng thế. Bão trong lòng, giờ đã
lặng yên vì có những cái ôm đầy ắp lửa và tiếng cười như nắng ban sớm của bọn
trẻ lạ mà quen, quen mà lạ vỗ về, sưởi ấm. Tôi muốn nói lời cảm ơn những đứa trẻ
nhỏ ấy, nhưng một lời nói liệu có nghĩa lý gì? Tôi muốn ôm và được ôm, muốn nhắm
mắt và thở phào trong tiếng cười và trong những vòng tay của những người bạn nhỏ
đáng yêu và diệu kỳ ấy. Hết mưa rồi, cùng đi ngắm cầu vồng thôi…
N.T.N (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét