Chiều..
Những chiếc lá vàng lặng lẽ chao xuống vệ đường nằm trơ tấm thân da bọc xương, những bàn chân ngang qua giẫm tan tành xác lá. Một con chó ghẻ lê la đi tìm miếng ăn. Đã ba hôm rồi nó không có cái gì vào bụng.Tai nó vểnh lên chừng như nghe ngóng, hai chiếc mũi hểnh lên hít hít...
Nó mon men vào quán phở. Buổi chiều khá thưa khách, nó len dưới những gầm bàn mong tìm thấy chút thức ăn thừa. Một lão nhà giàu đang sì soạp húp nước lèo trông thấy con chó ghẻ lão vội ngừng ăn xì xằng:
- Chó ghẻ... kinh quá!
Mụ chủ quán béo phúng phính vội vã chạy tới xin lỗi rối rít và hớt hải xách gậy xua đuổi con chó. Con chó ghẻ hốt hoảng cong chiếc đuôi nhớp nháp chạy trối chết...
Khi cảm thấy đã an toàn nó dừng lại thở dốc. Một đám trẻ con đi học về trông thấy con chó liền hùa nhau lấy đá ném. Chưa kịp thở xong con chó lại một phen chạy thục mạng.
Một thằng bé cười hềnh hệch nói:
- Nhà tớ chả bao giờ nuôi chó. Cái giống ấy bố mẹ tớ bảo là chúa bẩn thỉu.
Một thằng khác nói:
- Nhà tớ thì có nuôi nhưng chỉ nuôi chó Nhật thôi. Chứ chó nội thì không mà loại chó ghẻ lở thì cứ phải là "xử đẹp", bố tớ bảo thế.
Con chó cứ cắm đầu chạy cho tới khi lạc vào một con hẻm nhỏ. Trời càng lúc càng thấp xuống. Chiều mùa thu u uất như bãi đời hoang lạnh. Một lão ăn mày gầy guộc ngồi nép trong xó tường đang chuẩn bị ăn chiều. Bữa ăn của lão chỉ là bát cơm nguội xin được từ lúc trưa và hai con cá trích. Trông thấy con chó lão vội gọi "cúc cúc". Con chó ngước lên nhìn lão bằng ánh mắt dò xét. Không thấy có sự nguy hiểm nó chầm chậm tiến lại gần. Lão ăn mày xén nửa "khẩu phần" của mình cho con chó. Nó dúi mõm ăn không kịp nhai. Nhìn nó ăn lão lắc đầu ái ngại, hai hạt lệ ứa ra khóe mi lão. Trước đây khi còn ở đỡ ăn nhờ thằng con trai lão cũng đã từng trải qua những lần đói rệu rã nên lão hiểu cái khổ của sự đói khát mà con chó phải chịu đựng. Bây giờ đi ăn xin tuy không còn đến nỗi không có cái ăn nhưng nếu lão lại đèo bòng thêm con chó này nữa thì sao? Lão lắc đầu, khẽ thở dài... Con chó đã xơi sạch phần thức ăn. Lão dành luôn phần mình cho nó. Con chó không khách sáo ăn tuốt...
Đêm.
Thành phố ngập trong muôn ánh đèn và nhịp sống sầm uất. Con chó lần mò vào khu ổ chuột. Nó chỉ dám quẩn quanh ở khu này chứ chả dám léng phéng ra ngoài kia. Nó sợ những con người giàu có. Trước đây nó là con thú cưng của một vị đại gia nhưng từ khi nó bị ghẻ thì người ta đã đánh đập vứt bỏ nó.
Lúc chiều nó quấn quýt quanh lão ăn mày ý như xin ở lại nhưng lão đã đuổi nó đi. Tuy là chó nhưng chừng như nó hiểu "lão nghèo khổ" quá nuôi cái thân lão chưa đủ nói gì nuôi cả nó...
Trời bắt đầu gieo mưa, thứ mưa nhè nhẹ nhưng buồn não nùng.
Có mấy gã thanh niên đi nhậu về. Đang phóng xe máy vù vù thoáng thấy con chó chúng liền phanh gấp. Một thằng nhìn lũ bạn cười toe toét:
- Sao tụi mày. Kiếm tiền mai nhậu chứ?
Một thằng khác lắc đầu:
- Chó ghẻ thế này ai thèm mua?
Thằng kia xì một tiếng:
- Ôí dào bọn ăn nhậu làm quái gì mà biết chó ghẻ hay chó chết. Mấy tay nhà hàng cũng chỉ biết thu lợi chứ đâu thèm quan tâm tới an với chả toàn..
Bọn thanh niên vội vàng mở cốp xe lấy đồ hành nghề ra. Con chó bất ngờ bị thít thòng lỏng vào cổ, hoảng vía nó cố giằng co mong thoát ra nhưng vô ích. Càng giằng càng bị thắt chặt. Bọn thanh niên lên xe. Con chó ghẻ bị kéo lê đi. Tiếng rên uất nghẹn của nó bị chặn ngang nơi cổ. Mưa ào xuống như trút. Sấm chớp đì đoàng như muốn rạch nát màn trời... Tiếng rên thảm thiết của con chó và những tiếng cười man dại của bọn thanh niên nhỏ dần nhỏ dần rồi chìm hẳn vào màn mưa gió vô tình. Ngoài kia nhịp sống thành phố vẫn diễn ra như thường nhật chẳng ai hay biết phía sau "cuộc sống xa hoa sầm uất" có một "sinh linh vô tội" vừa bị chính con người cướp đi sự sống...
T.Đ.P (Nghệ An)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét