Nguyễn Thúy Ngân
Sau một ngày bị nhồi nhừ tử trên
chuyến xe, người Lan đau hết chịu nổi. Cái bàn tọa tê không còn
cảm giác. Lan và hai cô gái trẻ chọn căn nhà thoáng đãng bên hồ làm
chỗ nghỉ ngơi. Sau khi đã yên vị chỗ ăn ở trong chuyến du lịch
dân dã - Lan đi tắm, đứng dưới vòi sen cho dòng nước mát lạnh trôi
hết bụi đường. Ôi thật sảng khoái. Hoàng hôn mới buông, ráng đỏ
ở góc trời hắt lên như ngọn đèn trong một căn phòng khổng lồ.
Lan dựa lan can nhìn bao quát một lượt cảnh vật, phong cảnh ở đây
tuyệt đẹp; nàng tự nhủ - thôi để ngày mai tha hồ mà đi. Cơn buồn
ngủ bất chợt kéo đến. Níu sập đôi mắt, Lan vào giường và chìm vào
giấc ngủ say.
Giấc ngủ lịm dần, nhưng Lan vẫn
nhớ là mình chưa kịp tắt đèn, căn phòng vẫn sáng lóa. Lan gác tay
lên trán che bớt sáng. Nàng lơ mơ thấy ai đó đã nhẹ nhàng nhấc
tay ra khỏi trán. Ánh sáng vẫn còn sáng rỡ. Lan lại lấy tay
khác che lên. Một lần nữa ai đó lại đặt tay Lan xuống và dường như
đứng nhìn hồi lâu. Trong giấc ngủ lãng đãng mơ hồ, Lan vẫn cảm
nhận được nụ hôn phớt qua má, qua môi. Người ấy cầm bàn tay
Lan săm soi giây lát, rồi chợt hỏi: “Em không đeo nhẫn cưới ư?”.
Lan ngạc nhiên, thầm nghĩ – mình lấy chồng rồi sao? Chàng
trai vẫn nhìn Lan mà mắt thì buồn vời vợi. Người Lan nặng trĩu, muốn
trở mình nhưng không thể nào nghiêng qua được. Rồi người ấy
ngã xuống, đè lên Lan, hôn tới tấp lên môi má nàng; bàn tay dịu
dàng đầy ma lực đặt lên bầu vú trắng muốt - căng đầy, vuốt ve.
Nàng ưỡn người lên thích thú. Hơi thở chàng trai dồn dập phả vào
mặt nàng mê muội, đầy khoái cảm - kèm theo tiếng thì thầm nồng
ấm, tha thiết: “Anh yêu em... yêu em nhiều lắm Hoàng Lan ạ!”.
Nàng chìm vào cơn thèm khát ái tình. Vòng tay người siết vào
Lan mỗi lúc một chặt hơn, nồng nàn hơn. Rồi cứ thế, ôm siết đến
nỗi Lan cảm thấy hơi thở yếu dần, tưởng không còn thở được. Vòng
tay bỗng chốc hóa thành gọng kềm, làm thân nàng bắt đầu đau đớn.
Nàng gắng thì thào: “Buông em ra... Buông ra đi anh!”. Tấm
thân lực lưỡng đầy đam mê lúc nầy chuyển thành một tảng băng
lạnh toát. Lan ngoi ngóp vùng vẫy. Tiếng nói xa xăm đâu đó như
vọng lại bên tai: “ Không! Nếu chết thì chúng ta cùng chết..”. Đôi
tay ma mị của chàng trai quấn lấy nàng, dìm nàng xuống biển nước.
Lấy hết bình sinh nàng quẫy một cái thật mạnh, miệng kêu thất
thanh: “ Không...Không!”.
Choàng tỉnh, thất thần, người đẫm mồ
hôi. Nhìn lên đồng hồ mới 1h45’sáng. Dư âm giấc mơ làm Lan choáng
váng. Căn phòng vẫn sáng trưng. Đêm yên tĩnh đến lạ thường.
Chợt nhìn qua khung cửa sổ thấy tấm rèm lay động nhẹ theo chiều
quay của cái quạt gió. Có lẽ do chuyến đi quá mệt nên Lan rơi vào
ác mộng – Lan nhủ thầm, và cố dỗ giấc ngủ trở lại vì giờ này quá
sớm cho một ngày mới. Lan dậy thì mặt trời đã lên được một
sào. Mặc nguyên bộ đồ ngủ nàng ra hồ, thả hai chân trần xuống
nước khỏa khỏa làm cho mặt hồ tan ra những lằn sóng vòng tròn
mỗi lúc một to. Hai bên hồ là những cây lớn với cả những bụi tràm
nước, rễ nổi lên như những bắp gân của những chàng trai. Nắng xuyên
qua cành lá mỏng manh tựa mành tơ giăng màu trắng sữa ngòn
ngọt, thơm thơm. Thấp thóang sau rặng cây là ông họa sỹ già đi
chung trong đoàn, đang say mê vẽ. Lan muốn bước lại gần nhưng
không dám, như sợ lay động cảnh vật và có thể sẽ làm mất đi
những giây phút tuyệt đẹp của thiên nhiên. Nàng ngồi xuống mép bờ
hồ miên man với những kỷ niệm chợt ùa về cho đến khi giật mình
vì có người hỏi:
- Này cô, tặng cô bức ảnh, cô xem
có đẹp không? Lan ngạc nhiên nhìn ông họa sỹ.
- Tặng em? – Lan hỏi lại.
- Ừa - tặng cô. Nói rồi ông đưa
cho Lan bức tranh. Nàng đón lấy bằng hai tay, giơ ra xem. Ngạc nhiên
hơn là cô gái ngồi trên bờ sông trong bức ảnh thật đẹp, thật dịu
dàng. Ánh mắt xa xăm như bị cuốn hút về miền dĩ vãng. Nàng bày tỏ nhận
xét với ông họa sỹ tốt bụng.
- Cô khá lắm, rất đúng như cô nói.
Thế cô còn thấy gì nữa không? Ông hỏi tiếp.
Nhìn kỹ lại bức tranh lần nữa Lan
chợt ồ lên: “Ôi! Sao giống... sao giống!” - Lan úp bức tranh
vào ngực: “Em cám ơn ông nhiều”. Ông họa sỹ cười thật hiền,
mắt lấp lánh vui, rồi chào tạm biệt, làm Lan thẩn thờ một lúc.
Cô gái trong tranh thật mơ hồ, rất
mong manh. Mà nói chính xác là thiếu phụ mới đúng. Bối cảnh
giống như chính nàng đang làm mẫu. Có lẽ đúng vậy nên ông họa sỹ mới
tặng lại cho Lan. Một niềm vui len nhẹ vào hồn - Lan mỉm
cười với mình: “Ta đẹp như thế này ư?” - thẹn thùng, lững thững
bước vào nhà.
Lan xách túi ra ngoài rong ruổi
đến chiều tối mới về. Hai cô gái Thúy và An cũng mới về đến nơi.
Tiếng cười trong veo của họ làm nàng vui. Lan đùa:
- Hai cô bé gặp anh chàng nào mà
cười vui thế nhỉ?
- Ui – sao chị tài quá vậy? An
nói: Tụi em gặp hai anh chàng bên đại học nông lâm cũng đang đi thực
tập. Anh ta thật đẹp trai lại còn ga lăng nữa chứ.
- Con An đạp trúng ông Thiên lôi
chị ạ!. Mắt nó bị lác một tròng rồi. Thúy trả lời rồi quay qua An
nói tiếp: Tao thấy anh ta cũng không tệ nhưng so với anh chàng kia
thì chỉ được 5 điểm thôi. Anh chàng của tao là nhất..
hhihi..
Hai cô cười trêu nhau rồi chào Lan
lên phòng.
Lan không ngủ được, lôi cái máy ra
bàn ngồi viết. Đang miên man với những con chữ hiện lên; bất giác
- Lan đưa tay sờ sau gáy, đụng phải mái tóc buông hờ bên vai.
Cảm giác nong nóng vì cắm cúi quá lâu. Lan lắc đầu mấy cái, xương
cổ kêu răng rắc, cúi xuống viết tiếp. Viết được một lúc lại
có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Bất chợt, Lan quay
phắt lại. Bóng trắng lướt qua cửa sổ mở. Ai thế? Lan hỏi – không
có tiếng trả lời. Chắc là do lúc quay đầu tóc Lan hất lên, nên Lan
cho đó là người thoáng qua chăng? Lan tự trấn an. Im lặng... và
lắng nghe. Hình như có tiếng lịch kịch ở nhà dưới. Lan đi xuống
nửa cầu thang có căn phòng mọi ngày đóng hay mở Lan không để
ý. Vừa xuống tới nơi, thấy cửa phòng hé mở. Lan nắm tay cầm
đẩy nhẹ. À - căn phòng của một cô gái, vì trên bàn phấn có để
một tấm chân dung lồng trong khung kính. Căn phòng sạch và
thơm. Khép cửa, dợm bước quay lên, thì tiếng lẹc xẹc lại bắt đầu.
Lúc to, lúc nhỏ và rõ ràng có tiếng nói thì thầm cuả ai đó. Quái, giờ
này ai còn thức nhỉ? Hay bà vú, hay hai cô gái, hoặc trong nhà
còn ai khác. Mà có liên quan gì tới mình? Lan tự hỏi, quay lui. Nhưng
rồi chơt khựng lại. Có tiếng ly bể. Ăn trộm? không lẽ người nhà
cãi cọ tức giận dẫn đến ẩu đả. Sao nàng lại thấy bất an như vậy
cà, đồng thời như có một ma lực dẫn dắt nàng đi. Mồ hôi nàng bắt
dầu rịn quanh trán, lành lạnh. Nhón từng bước chân lần xuống
phòng khách. Im ắng – Phòng khách trống trơn. Rõ ràng hồi nãy
nàng nghe tiếng người, tiếng ly vỡ leng keng cả tiếng thì thầm
nưa mà, lạ thật. Nhìn lên tường, bức ảnh ông chủ khiến Lan giật
mình thốt lui. Mắt ông ấy đỏ như hai mắt sói, hàm răng nghiến lại
nghe rin rít, nhưng môi thì lại bạnh ra trông dữ tợn. Phòng khách
tối lờ mờ. Nàng đi thụt lùi ra cửa, đụng phải cái ghế , nàng “Á” lên
một tiếng, rồi cứ thế nàng lui từng bước, từng bước. Lẽ ra nàng
phải chạy về phòng, nhưng không hiểu sao lại đi theo tiếng động
dội lại từ nhà bếp. Lan nhớ căn bếp rộng có bàn ăn cho khoảng 10
người bằng gỗ đã lên nước nâu bóng. Bếp có một cửa sổ lớn nhìn ra
hồ. Khoảng giữa hồ và nhà là một cây hoàng lan cành lá sum suê. Dưới gốc là một cái xích đu bằng sắt sơn trắng đã hoen rỉ.
Lan thụt lùi vớ lấy con dao để trên bàn nhà bếp thủ thế, mở cửa
toilet – không có ai. Lan lui trở lại - cho đến khi nàng va vào ai đó.
Lan la thất thanh, quay đầu - bỏ chạy. Có tiếng chân đuổi theo làm
nàng càng sợ hơn, luôn miệng nói: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi”.
Đôi tay ai đó nắm cánh tay Lan giật mạnh, người nàng quay một 180
độ. Nàng sợ đến nỗi không dám mở mắt, hai tay che mặt, nài
nỉ: “ Buông tôi ra, buông tôi ra”. Tôi đây – “ Tôi làm cô sợ phải
hông”? Tiếng bà quản gia. Định thần, Lan mới bỏ tay che mặt thì
lại đến lượt bà quản gia la lên “Á! Á cô. Không Mợ.. Mợ.. mới về” .
Đến lượt bà quản gia bỏ chạy, làm Lan chẳng hiểu gì cả. Nàng có
bà con gì với gia đình sao? Lan về phòng trăn trở suốt một đêm
dài.
Mấy ngày liên tiếp bà quản gia lánh
mặt , hoặc có vô tình gặp nhau bà chỉ cúi đầu thưa “một Mợ hai
Mợ”. Nàng nói bà hãy nhìn tôi xem có phải quen không chứ tôi không
hề biết bà và ngôi nhà này. Đây là lần đâu tiên tôi đến ở đây.
- Mợ về là tốt lắm rồi, ông chủ
trước khi đi cứ nhắc đến Mợ mãi...Bà quản gia thưa.
- Tôi không là Mợ của ai cả - Lan
gằn giọng.
- Mợ nghỉ ngơi đi, lát tôi lên phụ
dọn đồ - bà nói
- Thôi khỏi - Lan sẵng giọng rồi
bỏ lên lầu.
Nàng thắc mắc nhưng không có lời
giải đáp. Nhân lúc bà quản gia lo cơm nước, Lan định lẻn vào
phòng cô gái. Cửa khóa. Lan trở lại phòng khách ngồi, nhìn ngó
bâng quơ. Ngôi nhà được xây theo kiến trúc Pháp, khá đẹp. Chỗ
nàng đang ngồi là bộ salon bằng nệm đã cũ nhưng vẫn còn tốt, một
quầy ba mini. Trên kệ là một giàn ly thủy tinh đủ các loại lớn
nhỏ và đủ kiểu dáng. Trong tủ rượu vẫn còn một vài chai rượu vang đỏ
hiệu Bordcau Brunes, cô nhắc, Saint martin,
một chai Chanet uống dở. Chứng tỏ chủ nhân ngôi nhà cũng vào loại khá giả. Trên
tường là bức chân dung lớn của người đàn ông đã có tuổi, với cái
nhìn nghiêm nghị có phần bảo thủ, đang chăm chăm nhìn Lan. Nàng
né bên nào cũng thấy ánh mắt ấy nhìn theo. Chợt rùng mình nhớ
lại ánh mắt của ông trong đêm, mấý hôm trước. Lan quay quả
bỏ đi.
Tiếng hát từ casset văng vẳng:
“Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi,để một mai tôi trở về cát bụi...” Lan
lim dim thưởng thức ca khúc mà nàng yêu thích. Chợt nghe tiếng gọi:
- Hoàng Lan em, đi ra đây với anh.
- Duy, đi đâu vậy anh? nàng hỏi
lại.
- Ra đây đi dạo với anh một lát -
Duy nài nỉ, rồi tiếp - Đưa tay đây cho anh . Duy nắm tay nàng cùng đi
dạo quanh vườn, rồi dừng lại dưới gốc hoàng lan. Cả hai ngồi trò
chuyện khá lâu. Ánh trăng vằng vặc, gió mát từ sông thổi lại mát
rượi. Tiếng Duy thì thầm:
- Anh chẳng còn hạnh phúc gì bằng
là đã có em. Anh yêu em thật nhiều em biết không Lan?
- Em cũng yêu anh mà Duy. Chúng
mình thề với nhau là yêu nhau mãi mãi mà? Nàng trả lời
- Ừ - anh tin chứ, tin tình yêu
của chúng mình và nếu một mai có mệnh hệ gì chúng ta sẽ cùng nhau
vượt qua. Anh kéo nàng vào lòng, hôn lên trán dịu dàng. Hai
người cứ ngồi như vậy cho đến khi sương ướt lạnh đôi vai. Duy cởi
áo ngoài, khoát lên người nàng. Nàng vùi mặt vào lồng ngực anh ấm
áp. Lẫn trong gió xa đưa về mùi cay nồng, mùi ngai ngái của
phù sa, rất gần. Nàng hé mắt ngước lên nhìn: “ Trời ơi – mặt Duy
đầy những vết lở lói, máu lẫn mủ chảy bầy nhầy, hai cánh tay
thịt rã ra từng mảnh lòi lỗ chỗ đoạn xương trắng hếu. Mùi hôi thối
nồng nặc. Áo thun dính vào người máu bê bết, một vài mẩu thịt
dính trên đó. Nàng rú lên kinh hoàng và cởi phăng tấm áo Duy khoát
lên nguời nàng lúc nãy. Cái áo rũ ra toàn thịt là thịt, một
đống nhày nhụa. Nàng băng ra dòng sông nhảy ào xuống. Nàng quẫy
thật mạnh cho những vụn thịt rơi ra, có miếng nó dính chặt
vào người như con đỉa trâu. Nàng bơi ra xa, xa mãi. Máu loang đỏ một
khúc sông. Thế là nàng chìm dần...chìm dần. Nàng hét lên: “ Tôi
không muốn chết, không muốn chết...”. Tiếng hét của Lan quá lớn
khiến mọi người có mặt trong nhà xô cửa phòng lao vào hỏi:
- Chuyện gì vậỵ Chị ? Tiếng hai cô
gái - có cả tiếng bà quản gia với bộ mặt thất thần.
- Mợ...Mợ..!!
Hai cô gái ngạc nhiên ngó bà rồi
quay sang nhìn Lan trân trân. Cơn ác mộng làm Lan mệt nhoài,
chẳng thiết trả lời ai. Chỉ xin mọi người đừng bỏ Lan một mình lúc
này. Phải mất khá lâu Lan mới bình tĩnh - kể lại cơn ác mộng:
“ Lan đã gặp một người đàn ông tên Duy....”
Bà quản gia đi khỏi phòng, một lát
quay lại bê thêm một cái khay nhỏ có ba ly sữa pha sẵn đưa cho
từng người và một quyển sổ tay. Bà đưa cho cô gái và nói hãy đọc
đi. Thúy đỡ lấy, giở vài trang rồi nói: “Đây là quyển nhât ký”
...
Ngày 12/08/
Em thân yêu!....
...
Ngày 03/12/
Anh thấy trong người thật lạ, như
có vạn con kiến đang rúc rỉa trong xương, buốt nhói. Những nốt đỏ
ngày một lan rộng. Anh không dám mặc những cái áo ngắn tay sợ
em thấy...
Ngày 1/02/
Anh âm thầm đi xét nghiệm thì ...
kết quả làm cho anh sụp đổ hoàn toàn. Cuộc đời anh đến đây là
chấm dứt sao? Anh đã khóc từng đêm, dấu em, sợ em xa lánh anh...
tai sao? Tại sao???
Đêm 25/ 10/
Cái đêm em bất thình lình vào
phòng anh mà không gõ cửa. Em đã rú lên sợ hãi bỏ chạy mặc cho anh
cố đuổi theo. Em lao vào dòng nước cuồn cuộn. anh băng mình theo
nhưng với tấm thân rệu rã anh đã không đủ sức lôi em trở
lại. Dòng nước đã nuốt mất em của anh. Song anh vẫn luôn tin rằng
em còn sống. Rồi một ngày nào đó em sẽ trở về với tình yêu
của anh. Về lại ngôi nhà của chúng ta. Anh ân hận là đã không nói cho
em biết rõ bệnh tình của anh sớm hơn. Không chừng....!!!???
Ngày 7/ 05/
Sự sống của anh chỉ còn tính bằng
giây...Em đã thề với anh là: “ Sống ta cùng sống – chết ta cùng chết
mà” Giờ thì ta toại nguyện rồi Lan ơi!
Chiều nay Lan ra mộ với bó hoa huệ
trắng trên tay, cắm ba nén nhang cho anh và thầm cầu mong anh yên
nghỉ với tình yêu thủy chung của mình. Lan chỉ là một người
giống Hoàng Lan của riêng anh mà thôi. Lan hứa sẽ trở lại thăm anh
và ngôi nhà hạnh phúc khi có thể. Nghĩa trang vắng lạnh nhưng
Lan thấy tâm hồn thật thanh thản và vô cùng gần gũi...
N.T.N (Bình Thuận)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét