Nhà văn Nguyễn Hiếu
1. Coi như những
cuộc trò chuyện bây giờ.
- A
lô.Alô. Em nghe thấy chưa?
- Anh yêu. Em đang
nghe đây. Có chuyện gì thế?
- Chẳng có gì đâu. Anh nhớ em nên gọi. Lúc nãy đi
đâu mà không thấy trả lời. Lại đang ngồi với ai chứ gì?
- Ngồi với ai đâu. Thịnh. Đừng có nghi nghi ngờ ngờ, ghen tuông như thế khổ em.
- Thế sao không
nghe máy?
- Tự nhiên áp huyết của bố tăng vọt. Mặt mũi đỏ
bừng. Tay run bần bật. Thằng Thành đi học. Mẹ
sợ quá bắt em chạy ra hiệu thuốc đầu phố. Cửa hàng ấy lại không có loại thuốc ấy.
Thành ra phải đến bốn hiệu thuốc nữa mới mua được. Mà lại toàn đi bộ. Anh biết
không. Máy em để ở nhà. Thành ra…
- Không bịa đấy chứ?
- Này. Thịnh đã thấy em nói dối bao giờ chưa? Còn
anh ý à. Chiều qua lúc năm giờ anh đi đâu mà em gọi không thấy?
- Bố anh sai đến
nhà chú Lâm. Chú dạy ở trường đại học nhân văn. Chú chơi với bố từ khi anh còn bé
tí, lại nhận ông nội anh là bố nuôi. Nhà có con chó bông trắng hôm tết anh đưa
em đến chơi em thích mê lên còn gì.
- Em nhớ rồi.
Đến chú làm gì mà không nghe thấy em gọi?
- Khổ quá. Vào đến
nhà, ngồi chưa đựơc mấy phút thì chú bị đột quỵ phải đưa vào bệnh viện. Chú bị
tiểu đường lâu rồi. Tối hôm trước lại ăn nho của thằng Lai em họ anh gửi từ Mĩ
về.
- Chả nhẽ trong bệnh
viện không nghe thấy chuông điện thoại?
- Anh để chế độ
rung. Lúc đó lại đang trong phòng cấp cứu. Ai cũng lo cuống lên khi thấy huyết áp
của chú sụt đến gần không. Cho nên…
- Không bịa đấy chứ
?
- Liên. Anh thề.
Đừng nghi oan cho anh.
- Ngưòi già chán nhỉ.Ai
cũng tiểu đường, áp huyết.
- Thôi được rồi. Thế
tối nay thế nào?
- Bẩy giờ nhé. Chờ
em ở đầu phố.
- Sao không để anh vào
nhà?
- Mẹ thấy. Mẹ mắng.
Mẹ bảo con gái con đứa tối nào cũng nhổng. Không lo gì việc nhà. Bố lại đang ốm
như thế. Anh cứ đến nhé. Em sẽ nói em vào bệnh viện trông bố.
- Có phải hôm nào mình
cũng đi đâu?
- Chứ còn gì nữa. Trừ
có độc hai hôm vừa rồi em bận, Thịnh bận.
- Thôi đựơc rồi. Ra
đúng giờ đấy. Đừng để anh đợi.
- Đựơc rồi. Mới chờ một tẹo mà đã… Thế mà bảo cái
gì cũng vượt qua .Mà thôi em đùa đấy. Em yêu anh.
- Anh nhớ em lắm rồi
đấy .Hiểu chưa .Con sáo của anh.
- Không con hoạ mi cơ. Con sáo xấu lắm. Đen xì
xì. Mỏ lại viền vàng trông như bị lở mép ấy.Trông ghê chết.
- Ừ. Con hoạ mi của
anh. Anh yêu em lắm. Biết không?
2.
- Con có nghe mẹ
nói không đấy?
- Con vẫn đang
nghe.
- Sao con lại lại
nhìn ra đường thế kia.
- Mẹ. Nghe bằng tai
chứ có phải bằng mắt đâu.
- Thôi đựơc rồi. Cô khéo chống
chế lắm. Thế tối hôm qua cô đi đâu?
- Mẹ chóng quên thế? Mẹ chả bảo con vào bệnh
viện trông bố là gì .
- Trông ở mắt. Sáng
nay tôi đến thì bố cô bảo cô chỉ đảo qua một chút khi thấy chú Vận vào là mắt
trứơc mắt sau cô lặn một hơi. Chú bảo gọi điện cho cô thì chỉ thấy tò tí te ngoài
vùng phủ sóng. Chú đành ở đấy trông bố cô nên lỡ hết việc.
- Thì ngoài giờ làm việc chú ở đấy
cũng được chứ sao. Con là con gái ở trong phòng bệnh nhân nam giới không tiện. Sao
mẹ không bảo thằng Thành vào trông bố?
- Cô lại tị nạnh rồi. Nó còn bé,
nên mải chơi. Nhỡ có điều gì thì…
- Bé. Lúc nào mẹ
cũng bênh nó. Mười bẩy tuổi rồi chứ ít ỏi gì nữa. Bằng tuổi ấy con người ta đã
làm bao nhiêu việc. Với lại chú Vận. Chú là em ruột bố nên thức đêm trông bố là
đúng rồi.
- Cái con này. Nói
năng hay nhỉ. Con có biết là vì sự ham chơi của con mà chú ấy lỡ hết việc tối
qua không. Đáng cô trông bố cô tối qua thì chú ấy đã đến đựơc nhà ông giám đốc
ngân hàng bạn với chú ấy từ hồi trong quân đội để nhờ ông ấy nói với ngân hàng
cho bố cô vay thêm tiền.
- Mẹ lúc nào cũng
tiền với nong.
- Vâng. Không có
tiền thì liệu chị em cô ăn diện, học hành, chơi bời bằng chị bằng em? Rồi cái
nhà này, cái công ty của bố cô liệu thế nào. Có tồn tại đựơc một ngày không?
- Việc ấy là của ngưòi
lớn con biết thế nào được.
- Cô cũng không
còn bé bỏng gì nữa đâu. Mười chín, hai mươi rồi Như con ngưòi ta thì cũng biết
lo, liệu. Có đứa sớm ra đã có chồng có con đàng hoàng, tử tế, đằng này cứ nhong
nhóng ra .
- Sao mẹ không ví với cái Trang
con bác Lịnh. Nó còn hơn con hai tuổi mà đòi gì, đi đâu hai bác vẫn giải quyết hết
.
- Nhưng ngưòi ta là cục trưởng, còn bố cô chỉ
là giám đốc công ty tư nhân. Năm ngoái, làm ăn thuận buồm xuôi gió tôi với bố cô
cũng chẳng có gì phải ca cẩm. Từ đầu năm nay. Khó khăn quá. Nói cô cũng bằng thừa
nhưng tôi vẫn buộc phải nói. Bố cô ốm đau, sầu não cũng chỉ vì lo nghĩ làm ăn đấy.
Ba cái hợp đồng bị người ta chấm dứt rồi. Hơn năm mươi công nhân buộc phải nghỉ
việc rồi. Tiền công của họ vẫn khất, lại còn tiền nợ ngân hàng vài ba tỉ chứ ít
ỏi đâu.
- Mẹ nói với con điều
này để làm gì?.
- Cô có biết vì những chuỵên như thế mà áp huyết
của bố cô tăng vọt sinh ra tai biến nhẹ nên mới phải vào bệnh viện đấy.
- Sao mẹ không ngăn
để bố làm việc quá sức .
- Bố cô đúng là nuông chiều cô nên bây giờ bệnh tình bố
như thế mà cô vẫn thờ ơ, dửng dưng.
- Mẹ cứ nói thế.
Con thấy bố như thế con thương bố lắm. Con hỏi thì lúc nào bố cũng xua tay bảo.
Bố vẫn bình thường, không sao đâu. Chẳng qua chỉ tráng gió một chút .
- Thế tối qua đảo nhoáng
vào bệnh viện rồi đi đâu?
- Có việc cần không dừng đựơc con mới… Cái Lâm
bạn thân với con vừa ở Mỹ về nghỉ, ngày kia nó lại đi.
- Đừng nói dối nữa. Không nghe được đâu. Sáng
nay tao đã biết hết chuyện rồi.
- Mẹ cứ làm như con
nói dối ấy.
- Không nói dối.
Hừ. Thế cái thằng đến đón con ở ngoài cổng bệnh viện, thỉnh thoảng lại lởn vởn ở
đầu phố nhà mình. Đôi khi gọi điện cho con thì thế nào?
- Đây là chuyện của
riêng con. Mẹ để ý làm gì.
- Chuyện riêng
của con. Nhưng đấy lại là điều có quan hệ dài lâu. Tương lai, hạnh phúc của con
là ở chỗ đó. Mình là con nhà tử tế.
- Anh ấy không
phảỉ là người xấu. Bố anh ấy là giáo sư đại học, mẹ anh ấy dạy cấp ba.
- Nhưng mà nhà
mình lúc này… Con phải hiểu cho hoàn cảnh của bố mẹ.
- Chuyện ấy thì có
liên quan gì đến quan hệ của chúng con?
- Mẹ biết
rồi. Thằng bé ấy tuy đã học xong đại học nhưng vẫn chưa có việc làm.
- Anh ấy đang có ý định
học tiếp cao học.
- Tóm lại nó vẫn
là đứa đang dựa vào bố mẹ chứ gì? Lông bông như vậy…
- Nhưng đã có gì đâu
mà mẹ đã lo thế. Chúng con còn trẻ .
- Vẫn biết thế nhưng mà… Khổ quá. Thôi để tao
vào với bố mày xem thế nào đã. Mẹ thấy nóng ruột quá.
3.
- A lô .A lô .
- Máy bạn cần gọi đang ngoài vùng phủ sóng
“Mấy
dòng nhắn tin”
‘ “Con hoạ mi yêu
quí của em. Từ hôm qua đấn nay anh gọi em đến trăm lần, mà vẫn ngoài vùng phủ sóng.
Có chuyện gì thế. Gọi ngay cho anh nhé. Anh van em đấy. Đừng để anh phải
lo nghĩ, băn khoăn và trông đợi khốn khổ thế này. Hiểu cho anh. Yêu em nhiều
nhiều”
4.
- Mẹ xin con. Con hiểu cho tình cảnh
gia đình mình. Bố con về nhà mới đựơc hai ngày vậy mà đọc tờ thông báo của ngân
hàng là ông ấy bị sốc ngay. Tại sao con không giữ tờ thông báo ấy lại về đưa
cho mẹ hay chú Lý phó TGĐ mà lại đưa cho bố?
- Con biết làm sao được. Lúc ấy
con đi vắng, chỉ có thằng Thành ở nhà. Cô Hương tài vụ bảo thư gửi cho cá nhân
bố.
- Cô ấy đúng là giết ngưòi không gươm không giáo. Khổ
tôi thế này. Bố con tai biến đợt này vào
bệnh viện thì chín phần là là… Con phải cứu lấy bố con.
- Con làm đựơc
gì cơ chứ. Kìa, mẹ làm sao thế. Mẹ đứng lên đi. Không có ai vào nhìn thấy thì…
- Anh Cẩm nói với
mẹ là anh ấy tìm mọi cách để trang trải số nợ ngân hàng cho công ty của bố con.
- Anh Cẩm nào ạ.
Có phải là chủ Cẩm tổng giám đốc hay đến mời bố mẹ đi ăn cơm .
- Đúng rồi. Công ty của anh ấy trứơc đây vẫn
bao thầu sản phẩm của công ty nhà mình. Gần đây anh ấy chuyển sang kinh doanh
khoáng sản. Lại đựơc mấy ngưòi họ hàng ở nứơc ngoài hùn vốn nên Cẩm nó bảo sẽ sẵn
sàng cho bố con vay số tiền đủ để trả nợ. Khi nào công ty nhà mình ăn nên làm
ra thì trả. Lãi gần như bằng không.
- Vậy thì tốt quá. Thế
bố biết tin này chưa?
- Chưa.
- Sao mẹ không vào nói
để bố mừng.
- Nhưng mẹ phải chờ
ý kiến con.
- Mẹ lúc nào chả bảo con còn bé. Biết gì chuyện
làm ăn của bố mẹ. Vậy mà hôm nay… Mẹ bắt đầu tôn trọng con từ bao giờ đấy. Con
không tài nào hiểu nổi.
- Đúng là trong chuyện này chỉ có
con mới giải quyết được. Con thương bố
thương mẹ. Nếu con không gật đầu thì bố con bị sốc mà kì này thì… Thôi con vì bố.
Con trả nghĩa cho bố .
- Khổ quá. Mẹ làm
con rối hết cả đầu lên đây này. Có chuyện gì mẹ cứ nói thẳng ra. Con hứa kì này
sẽ vào trông nom bố cẩn thận hơn.
- Không phải thế.
- Thế thì có việc gì?
- Anh Cẩm. Anh ấy
muốn hỏi con làm vợ.
- Anh Cẩm. Chú Cẩm… Con
làm vợ chú ấy…
- Cẩm mới ba mươi chín tuổi. Con thì… Mà con gái, đàn
bà sinh đẻ nuôi con, thức đêm thức hôm chóng già lắm. Chẳng mấy chốc…
- Nhưng chú ấy đã có
vợ con rồi .
- Nó đã ly dị
từ năm ngoái. Đứa con gái ở với mẹ nó nên nhà cửa của Cẩm…
- Nhưng mẹ nghĩ
thế nào mà lại hạ thấp con như thế. Con xấu xí bất tài, trì độn, thiểu năng hay
bị đao mà mẹ…
- Không. Không. Con
gái mẹ xinh đẹp, thông minh nên…
- Con là con gái mới lớn, trong trắng. Chú ấy vợ
nọ con kia, lại là bạn bè bằng vai phải lứa với bố mẹ. Thế mà mẹ lại…
- Kìa.
Con. Thương bố mẹ. Con không làm thế thì ngân hàng sẽ xiết nợ bố con. Bao nhiêu
đơn kiện về việc công ty nhà mình chưa trả tiền lương công nhân. Công ty của bố
con sập tiệm thì mẹ con mình nguy. Chẳng may bố con bị mệnh hệ gì thì… Áp huyết
của bố con căng quá, lại thêm tai biến. Bác sĩ bảo tai biến lần nữa thì nguy hiểm
lắm.
- Tính như thế thì mẹ giết con đi
còn hơn.
- Làm sao mẹ có thể giết con. Con
cứ thử nghĩ xem. Dấn vốn nhà mình từ đầu năm nay đã dồn hết cho mấy hợp đồng liên
danh. Bố con đang dự định mở rộng công ty, không thể làm ăn cò con mãi được. Mình
có khoẻ thì các công ty khác nó mới không chèn đựơc. Ai ngờ thời thế thay đổi
nhanh quá. Giá cả mọi thứ tăng vọt. Vật tư, điện nước, công thợ .
- Con không dính gì vào những chuyện ấy.
- Trong khi đó Cẩm nó sẵn nong sắn
né. Vận của cậu ấy lại đang son. Nó giơ tay ra cưu mang thì bố con mới không bị
kiện tụng, tù tội. Công ty bố con mất bao nhiêu thời gian, công sức mới gây dựng
được. Thế mà bây giờ đang có nguy cơ phá sản. Nhà mình... Thằng Thành, em con. Bố
mẹ đã hứa cho nó đi học bên Canada. Thủ tục xong hết rồi. Tháng sau em con lên
đường. Vậy mà trong két không còn một xu. Tài khoản công ty nhà mình bằng âm.
- Thế hoá ra con là con mồi để nhử, thành món hàng để bố mẹ gả bán, trao đổi.
- Con đừng nghĩ thế. Đây là bố mẹ tính cả quyền lợi của con. Cẩm con một. Bề
nổi gia tài thì khỏi phải nói. Chưa đầy bốn mươi mà nhà cửa trang trại… Lại làm
chủ cả một công ty gần nghìn công nhân đang làm ăn phát đạt, mỗi năm thu về hàng
nghìn tỉ. Bố nó lại là thứ trưởng đương quyền. Ít ra ông ấy cũng còn hai ba năm
nữa. Việc làm ăn của bố con từ trứơc đến nay đều nằm trong lĩnh vực ông ấy quản
lý.
- Chú ấy có trát vàng vào ngưòi con
cũng không thể chấp nhận. Kìa chuông điện thoại của mẹ reo đấy.
- Ừ. Vâng. Vâng. Ông nhà tôi bị sốc ạ.
Khổ quá. Nhưng tại sao các vị lại để cho ông ấy biết. Vâng. Vâng. Con ơi. Bố
con kì này nguy mất rồi. Điện của một hãng
vận tải nào đó đòi thanh toán hợp đồng quá hạn… Khổ quá con ơi!
5.
- Thưa cô. Cháu là bạn học của Liên.
Cô cho cháu hỏi Liên có nhà không ạ?
- Anh cứ vào trong này đã. Anh ngồi
chơi.
- Vâng. Cô cứ kệ cháu. Cháu bận… cháu
chỉ muốn hỏi là…
- May quá anh đến. Tôi đang muốn nói với anh. Chuyện là thế này. Anh uống
nứơc đi đã .
- Vâng. Cháu mời cô.
- Anh đang chuẩn bị học tiếp cao học
đúng không?
- Dạ. Vâng ạ .
- Vậy là anh vẫn đang là sinh viên. Trong
khi đó con Liên thì đã học xong đại học. Vì điều kiện của gia đình. Chẹp. Con gái
có thì nên việc học của Liên coi như hoàn thành.
- Vâng ạ .
- Anh cứ để tôi nói nốt. Hiện nay
em nó chuẩn bị lấy chồng rồi đi làm ở chỗ chồng nó.
- Liên lấy chồng?
- Đúng rồi. Mọi sự đã hòm hòm. Hôm
nay hai chín ta. Còn chưa đầy một tháng nữa bên nhà trai rập rạp ăn hỏi rồi xin
cưới luôn. May là bệnh tình bố em Liên nhờ trời phủ hộ nên có tiến triển tốt. Bệnh
viện nói hai ngày nữa sẽ ra viện. Tiện anh đến tôi thông báo để mừng cho em.
- Không thể ngờ. Cháu thật không
ngờ… Con gái bây giờ… Thảo nào, mấy hôm nay điện thoại của cô ấy.
- Tôi biết quan hệ của anh với cái
Liên nhà tôi. Nhưng mong anh hiểu cho, thông cảm. Mọi sự trên đời đều theo số mệnh.
- Không tin đựơc. Những lời nói, những
lời nói…
- Sao ? Anh uống nứơc đi đã. Cái túi của anh bỏ quên, kìa...
6.
Coi như cuộc chuyện trò này sẽ diễn ra vài
chục năm sau.
- Sao ông lại đảo lên hết lên như thế.
Cuốn y bạ của tôi vừa xếp…
- Bà. Bà.Liên… Đúng không?
- Ơ. Ông... Anh Thịnh.
- Đựơc rồi. Cuốn sổ của Liên đây đúng
không? Thôi cứ để đấy. Bác sĩ sẽ gọi tên. Chưa đến lượt đâu. Ra chỗ ghế trống
kia ngồi cho khỏi mỏi đã .
- Anh bị gì thế?
- Tiểu đường. Gần hai năm nay rồi.
Không hiểu sao bây giờ nhiều người dính vào cái của nợ này thế. Kiêng đủ thứ chán
ghê người. Thế còn Liên ? Mặt đỏ rực lên kìa .
- Áp huyết đấy. Di truyền của bố
em.
- Chồng con thế nào. Hạnh phúc chứ
hả. Sao lại thở dài?
- Có gì đâu. Bệnh nó thế mà. Cứ ở
chỗ đông người, nghe ồn ào đã mệt rồi. Lại thêm thằng bé kia cứ huỳnh huỵch đi lại,
trèo lên trèo xuống chóng hết cả mặt. Bọn trẻ nó khoẻ thế không biết… .Hồi ấy… Thế
mới biết đời người ..
- Gần sáu mươi rồi còn gì. Nhanh
thật. Già đâm đủ thứ bệnh..Trông em đúng là không đựơc khoẻ? Thế chồng con đâu mà lại thế này. Áp huyết. Lại có tuổi đi một mình nhỡ cái…
- Có ai đâu. Thôi. Cũng là số phận
chả trách được.Ông chồng em muốn nói gì
thì nói phải công nhận là tính tình rất tốt, làm ăn phát đạt. Mọi việc chu đáo… Chỉ phải tội hay ghen quá .Ở với nhau
đựơc sáu năm,có hai đứa con gái mà cái tính
thổ tả ấy không giảm mà ngày càng tăng lên. Đi
đâu, làm cái gì về ông ấy cũng tra hỏi, cật vấn. Nguyên trả lời đã đau hết cả đầu,
nên cái bệnh gia truyền quí tử của ông già mới phát. Cuối cùng em quyết định. Thôi
chia tay chứ cứ ở với ông ấy thì có ngày đột tử mất .
- Ly dị?
- Chả còn cách nào khác. Anh ấy nói
mãi nhưng em đã quyết rồi. Đựơc cái, Cẩm cũng đàng hoàng chia gia tài cho mẹ
con em. Em góp vào công ty của thằng Thành đấy. Nhưng chả hiểu làm ăn thế nào mấy
năm sau công ty của nó phá sản. Tay trắng lại
hoàn tay trắng. Số phận như thế. Đành vậy chứ biết thế nào.
- Lên bà chưa?
- Con lớn lấy thằng ngưòi Nhật làm
cùng công ty với nó. Ở Tôkyô còn đứa thứ
hai trứơc ở với bố. Được hai, ba năm lại về
với em. Năm kia lấy chồng ở Đà nẵng. Hai
đứa nằn nì em vào ở với chúng. Chịu thôi. Biết là buồn nhưng áp huyết thế này làm
ô xin không công cho chúng nó… Bận bịu lo nghĩ càng… Thôi khi nào rỗi, khoẻ thì
vào thăm cháu vài ba ngay lại ra… Khoẻ nữa thì đi Nhật. Chúng nó cũng mời mãi
nhưng đã đi đựơc đâu. Thấy bảo áp huyết mà đi máy bay là không tốt. Còn anh?
- Chả khác gì em. Hai thằng con trai. Một đang
làm cho công ty bên Singapore. Lấy vợ rồi. Giục về nhưng chúng nó không chịu.
Được tiêu chuẩn mua nhà của chính phủ trả dần. Thằng
thì đang học bên Úc chắc cũng giống thằng anh tìm cách ở lại. Nhà vắng quá.
- Dù sao anh cũng còn bà xã.
- Bà ấy lành nhưng lại yếu. Về 41 gần hơn chục năm nay. Tê thấp. Lúc nào cũng
nghi hoặc anh có bồ nọ bồ kia. Ca cẩm suốt ngày. Nghĩ cũng tội. Phải cố nhịn thôi.
Bà ấy bệnh tật như thế anh không nỡ nói nặng.
- Ai là Liên. Bùi thị Liên.
- Ngưòi ta gọi em thì phải…
- Đúng rồi. Em lên đã..Có lẽ áp huyết
lại tăng thì phải. Mặt nóng quá. À hôm nào
rỗi đến em. Em đón bà đến ở cho vui.
- Còn cậu em?
- Chà. Chán lắm. Với anh em chả giấu. Sau
khi làm ăn thua lỗ, mất sạch cậu ấy buồn bập vào nghiện. Thằng con bắt chước. Hai
bố con đều dặt dẹo. Vợ chán bỏ đi. Cái nhà ngày xưa anh đến. Bán gần hết, còn độc
cái buồng bé tí chui ra chui vào. Ôi dào
đúng là cái số. Nào dẹp ra để tôi lấy cái
sổ của tôi nào.
11.3/2009
N.H (Hà Nội)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét