Đêm đã ngủ rất sâu, mảnh
trăng cuối tuần như chiếc lá khô vàng vọt rơi lơ lửng cuối trời xa. Màn đêm đen
thăm thẳm, quầng sáng mong manh xót lại, sao mà thấy cô đơn chi
lạ. Dù biết xung quanh vẫn vạn ngàn ánh mắt tinh tú vây quanh, như
bỡn cợt, lẫn chiêm ngưỡng. Trăng cô đơn? Hay nỗi lòng ta cô đơn? Chị thầm hỏi –
“ Tại sao? Đã bao năm qua chị vẫn không quên được anh. Hay chính chị, đem anh
ra làm tấm chắn vững chắc để sống, để ngăn cản mọi ý tưởng viễn vông chợt đến.
Ngăn luôn những bước chân chuẩn bị đi hoang, cả những bàn tay vô tình hay cố ý
muốn đưa ra - nâng đỡ…” Chị đã bám víu lấy hình ảnh anh để sống trọn với câu
nguyện ước của mình. Chị đã đi gần hết cuộc đời…
Không khí
trong phòng thật ngột ngạt. Không phải do đang mùa hè, mà cái ngột ngạt từ
trong tim chị ngấm ngầm tỏa ra, mênh mang. Giấc ngủ đầy mệt mỏi lẫn trăn trở
bao đêm không tròn. Chị không dám trở mình, sợ gây ra tiếng động làm các con
thức giấc. Hoặc là mấy đứa nhỏ lại biết chị đang trong cơn đau. Chị không muốn
các con lo lắng – “Mai chúng còn phải đi làm”. Chị nhủ thầm và khe khẽ trở
dậy, mở cửa ra ngoài. Hơi sương lành lạnh, chiếc bàn kê dưới bụi dừa trước
sân, mặt bàn sương khuya đã ươn ướt. Chị ngồi đối diện với lòng mình và nỗi nhớ
về một người – Không phải anh (!)
- Em đau
sao không cho anh biết...? Tiếng người đàn ông thầm thì đầy lo âu như trách móc.
- Em
không muốn anh lo lắng, hơn nữa lại càng không muốn làm phiền. Anh cũng bận rộn
nhiều. Anh khỏe không? Chị hỏi lại.
- Sao em
cứ phải dối lòng mình như thế. Em không nhận ra tình yêu của anh sao? Hay… Chị
nắm bàn tay anh bóp nhẹ như không muốn cho anh nói tiếp.
- Em hiểu lòng anh, cám ơn tình cảm của anh
đã dành cho em bấy lâu nay. Anh biết đấy: “Em không phải là người đàn bà khỏe
mạnh, gánh nặng gia đình này, em không thể đổ lên vai anh… mặc dù nó được
chống đỡ bằng TÌNH YÊU, hay TÌNH BẠN của anh. Hoàn cảnh của hai ta có phần giống
nhau, nên dễ dàng thông cảm và sẻ chia… Nhưng không thể”. Chị nói lý do. Chị
không dám nhìn thẳng vào mắt anh – Chị sợ - Giọng nhẹ nhàng chùng xuống như có nước.
Chị ôm bụng dằn lại cơn đau đang chực bung ra.
- Anh hiểu
em nói gì, xong anh vẫn muốn làm người luôn bên em khi em cần. Em nghỉ ngơi đi.
Người đàn ông định nói tiếp - nhưng thấy sắc mặt chị xanh xao nên ngừng lại…
Bàn tay người lần tìm tay chị, nhưng chị lại cố tình giấu nó dưới chiếc chăn.
Bàn tay buông xuôi, vô định!
Chị nhớ
lại chuyện mấy ngày vừa qua ở bệnh viện. Chị thầm cám ơn người đàn ông đã cho
chị một tình bạn thật ấm áp. Không! Phải nói chính xác là tình yêu, đúng hơn.
Chị thấy tim mình có một chút xôn xao, hồi hộp khi nhìn thấy ánh mắt đầy yêu
thương nhắn gửi, cả đôi tay mạnh mẽ đỡ chị trong từng cơn đau. Chị cũng muốn
nũng nịu tí xíu, vòi vĩnh tí xíu, mà đã có lần chị đã định ngã vào vai người ấy
rồi đó sao… Bất giác, chị đưa bàn tay thô ráp sờ lên má mình nóng hâm hấp. Chị
thẹn thùng quay đi - khi vô tình con gái bắt gặp chị với người ấy nói chuyện: “Mình già rồi mà còn… Ta đâu còn trẻ hay khỏe mạnh – chị lại thở dài. Giá mà
mình…”. Có lẽ chị cũng đang tự vấn lại lòng mình. Nhưng thôi, chị cố xua đi những
ý nghĩ, những hình ảnh cứ lởn vởn trong đầu. Chị thầm cám ơn anh, cám ơn
sự cảm thông của các con. Trong tận cùng tâm khảm chị muốn được hưởng tình yêu
bình dị như bao người khác. Song song với nỗi khát khao, chị lại thấy như vừa
làm điều đó gì phạm lỗi với anh. Cắm mấy nén nhang lên bàn, ánh mắt anh vừa
buồn vừa thương, nửa khuyến khích, nửa như giận dỗi - Lạ thật. Đang đắm mình
suy nghĩ với đủ thứ hư ảo, chợt tiếng rao lảnh lót vang lên: “Ai
bắp hầm… ơ... ơ…” của người bán hàng rong trong đêm nghe hụt hẫng, tiếng
rao vừa lạc lõng, vừa mệt mỏi lẫn xót xa cho cuộc mưu sinh. Tiếng rao xé toạc
màn đêm, xé toạc lòng chị. Chị bần thần đi đến bên hàng rào nhìn theo dáng người
phụ nữ đổ dài dưới ánh đèn. Người đàn bà dưới đường phố khuya khoắt cũng là
hình ảnh của chị năm nào.
Ở xa một quầng sáng đang hé. Một ngày mới
đang bắt đầu.
Tiếng chuông điện thoại đổ dồn như cáu bẳn điều vô
cớ. Chị bắt máy:
- A lô,
tôi… Chị chưa nói dứt lời đầu bên kia đã chen vào.
- Cô, hả
cô - Con đây. Con gặp cô bây giờ được không? Tiếng con bé Hương gấp gáp.
- Có chuyện gì cuống lên vậy Hương? Bên nhà
có chuyện gì sao cháu. Chị hỏi mà lòng thấp thỏm lo – rồi tiếp luôn: “Được,
cháu sang cô, hay cô đến chỗ cháu cho tiện”.
- Vậy cô
và cháu sẽ gặp nhau chỗ cũ nhé – Bé Hương hẹn hò.
- Được,
cô tới ngay. Chị nhận lời và vội dắt xe ra khỏi cơ quan.
Phòng đọc của thư viện nơi chị và bé Hương quen
nhau. Những lúc rảnh rỗi chị hay vào thư viện ngồi đọc sách. Lần ấy đang mơ
màng với đoạn văn hay, chị bất ngờ ngước lên chạm phải ánh mắt rưng rưng của
con bé. Đôi mắt trong veo, rất đẹp nhưng buồn. Chị và bé Hương là đôi bạn thân
một thời gian. Rồi sau đó, chị bị biến thành kẻ thù của con bé. Chị tìm chỗ và ngồi
đợi.
- Con chào cô – Bé Hương lên tiếng.
- Chào
con, có việc gì mà gọi cô ra đây giờ này. Chị thắc mắc hỏi
- Cô… cô... Nó ấp úng không biết mở đầu từ đâu.
- Không
sao, cứ từ từ nói cô nghe. Chị lấy tay vuốt nhẹ lên mái tóc óng mượt của con bé
như khích lệ.
Nó nhìn chị một lát rồi hắng giọng như lấy hết can
đảm nói: “Cô, cô có thật sự còn thương ba con không”? Con bé nhìn chị chờ
đợi…
- Nhưng
sao con lại đường đột hỏi cô chuyện đó? Chị ngạc nhiên hỏi lại.
- Ba con... ba con đang quen với một người
đàn bà khác. Người ấy, con có gặp đôi lần. Ba con không yêu người ấy mà chỉ
muốn lấp khoảng trống trong lòng mà thôi. Ba con đã khổ nhiều rồi, từ khi mẹ
con mất đi. Con biết ba sống vì các con, ba lo cho tụi con chu đáo từ giấc ngủ
đến chén cơm. Nghĩa ơn đó chị em con không bao giờ quên được. Đến bây giờ tụi
con mới hiểu được nỗi lòng ba. Thật lòng, tụi con cũng muốn ba con sống hạnh phúc
như một người bình thường. Có một người phụ nữ cho riêng mình để yêu và được
yêu thương. Những đêm ba trăn trở làm con cũng vô cùng áy náy. Nếu thời gian
quay lại mười năm trước, nếu con không ngăn cản ba đến với cô. Có lẽ ba con đã
không sống thầm lặng suốt thời gian vừa qua. Lúc ấy con nhỏ quá. Con không muốn
ai giành mất ba của con. Dạo đó sao con lại ghét cô đến thế? Con ghét luôn những
lần cô đem cháo cho con khi con bệnh, ghét luôn những câu hát ru buồn, mỗi khi
cô cất tiếng: “Ầu ơ… ơ ví dầu... cầu ván đóng đinh... Cầu tre lắc lẻo
gập ghềnh khó… đi...” Hay: “Gió mùa thu mẹ ru con ngủ… Năm canh chày… Mẹ
thức vừa năm…” Nó hát lại câu hát xưa và nói một hơi dài. Nước mắt
lã chã trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú. Nó nói tiếp: “Mấy hôm trước con vô
tình đọc được quyển nhật ký của ba. Con biết ba vẫn thương cô như ngày nào, và
con đã hiểu lý do tại sao cô từ chối tình yêu của ông. Cô vẫn yêu chú ấy, như ba
vẫn yêu mẹ dù tình yêu đó đã thuộc quá khứ…
- Ôi con gái tôi, con đã trưởng
thành rồi. Chị ôm con bé vào lòng, nước mắt hai cô cháu hòa vào nhau mằn mặn.
- Con gái à, chuyện
riêng của ba con hãy để ông ấy tự quyết định. Còn chị em con thực sự muốn ba
con hạnh phúc thì hãy ngoan ngoãn, sống thật tốt cho ba con yên tâm. Mặt khác,
các con nên yêu thương, gần gũi chăm lo, cảm thông với ông ấy nhiều hơn. Ba con
sẽ không cảm thấy trống vắng tình cảm khi tuổi đã cao, một mai cũng không còn
khỏe nữa. Hãy nói những lời từ trái tim con mách bảo. Nếu ba tìm được người phụ
nữ mà cả hai thật sự muốn xây dựng một gia đình toàn vẹn, thì các con sẽ ủng hộ
ông ấy. Còn nếu vì một sự thiếu thốn, cô đơn mà lại vội vã quyết đinh rồi dẫn đến
sai lầm. Biết đâu lại đau khổ hơn, ray rứt, ân hận quá muộn màng con ạ. Riêng
với cô – Cô rất trân trọng tình cảm của ba con. Ông là một người bạn tốt.
Một người cha tốt. Ông ấy rất xứng đáng được hưởng hạnh phúc sau khi đã hy sinh
cả một quãng đời cho con cái. Như con đã biết qua nhật ký ba con - Cô vẫn yêu chú, nên cô không muốn dối gạt lòng mình, dối gạt tình cảm của ba con. Cô
không thể gượng ép trong tình cảm. Cái kết rồi cũng sẽ chia tay thôi. Như thế
cô sẽ trở thành người có lỗi. Ngoài tình yêu đôi lứa, cô nghĩ còn nhiều tình
cảm khác cũng rất đáng quý, đáng trân trọng: “Ta hãy yêu thương con cái, người
thân, bạn bè và cả những người xung quanh ta. Đó cũng là một hạnh phúc…”.
Chia tay bé Hương khi thành
phố đã lên đèn. Chị ghé vào tiệm ăn bên đường mua hai phần ăn thiệt ngon. Một
phần chị đưa con bé bảo nó mang về cho ba và em. Một phần chị dành cho những
đứa con của chị. Hạnh phúc chẳng ở đâu xa, chỉ cách ta một gang tay thôi. Chị
hòa vào dòng người thấy lòng mình thật thư thái.
N.T.N (Bình Thuận)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét