Nhà văn Phan Trang Hy
Đang ngồi xem ti vi, điện thoại báo có tin nhắn. Bình nghĩ thầm: Chắc tin
khuyến mãi, quảng cáo. Nghĩ thế, nhưng hắn vẫn mở xem. Tin nhắn của thằng Anh,
lớp trưởng của hắn hồi còn học trung học đệ nhất cấp. Là thông tin về thời
gian, địa điểm họp số bạn ở Đà Nẵng chuẩn bị về tham dự 50 năm ngày thành lập trường.
Đọc tin nhắn, hắn nhớ lại tuổi học trò, nhớ lại thời nhỏ trước khi vào học Phan
Châu Trinh.
Rồi, ngày họp mặt cũng đến. Chỉ có 14 đứa, cả gái, cả trai ở Đà Nẵng có dịp
gặp nhau. Biết bao kỷ niệm của tuổi học trò, của thời ngây ngô, thơ dại hiện về
trong buổi gặp mặt.
Tiếng nói, tiếng cười rộn lên. Ngồi bên nhau, trước mặt mọi người là những
ly cà phê, chanh đá, trà gừng, nhưng chẳng ai muốn đụng đến. Chỉ là cái cớ để
mọi người tâm tình, trải bày nỗi lòng bấy lâu xa cách. Bọn hắn, giờ chớm tuổi
60. Thế nhưng, vẫn chất giọng Quảng Nam – Đà Nẵng, vì từng ấy đứa là dân sống ở
đây, lấn át cả tiếng nhạc phát ra từ chiếc loa thùng. Bọn hắn bàn việc thăm
trường, bàn việc góp bài cho tập san mừng ngày thành lập trường. Đủ thứ cả.
Rồi, bọn hắn nhắc lại những gương mặt ngày xưa. Biết bao gương mặt thân quen,
hoặc chỉ loáng thoáng, hiện về. Thằng Thành, bạn hắn, cái thằng hồi học đệ nhất
cấp, thường lấy xe Yamaha màu đỏ, chở hắn đi học Anh văn ở Hội Việt Mỹ, ngồi
bên cạnh bỗng lên tiếng:
- Chắc mi đang nhớ “nàng” phải không?
Hắn không trả lời. Chỉ im lặng. Không chối. Cũng không giả đò thanh minh
thanh nga như hồi đi học. Quả thật trong lòng, làm sao hắn quên được cô ấy. Như
thiên thần tinh khôi trong chiếc áo đầm trắng, cô ấy như làm ấm lòng bao đứa
con trai khi chớm gió bấc về. Chiếc áo ấy như làm dịu mát bãi cát của sân
trường trong những ngày chớm hạ.
Hồi ấy, hắn biết, và tin chắc là biết bao đứa con trai, kể cả hắn, tập tành
làm thơ, viết nhạc, vẽ tranh tặng cho cô ấy. Có thể những tác phẩm ngây ngô ấy
không đến với cô ấy. Nhưng hắn tin chắc là cô ấy biết rõ về chính mình, biết
bọn con trai để ý. Hắn chỉ mong cô ấy đừng quan tâm đến ai cả. May ra có ngày
nào đó hắn có cơ hội để tỏ lòng với cô ấy.
Và trong lòng hắn, có lẽ mối thương thầm vụng dại đã biến hắn trở thành
người nuôi nhiều hy vọng. Hy vọng như hiện trên từng câu chữ hắn viết về cô ấy.
Hy vọng trong những bài học, trong kỳ thi Tú tài IBM, trong kỳ thi vào ngành
Kinh thương của Đại học Cộng đồng Quảng Đà. Hắn tin là có ngày hắn nói thật
lòng mình với cô ấy. Hắn tin là vậy!
Quả thật muôn ngàn lần trước sau như một, hắn nuôi hy vọng trong niềm tin
mãnh liệt là có ngày cô ấy biết được lòng thiệt của hắn. Thiệt như xứ Quảng quê
hắn. Thiệt như giọng trầm nhẹ xứ “trầm hương” pha chút vị mặn Quảng Đà của cô
ấy.
Tiếng nhạc vẫn dịu nhẹ. Gọi nắng trên
vai em gầy đường xa áo bay… Hắn nhẩm hát theo. Rồi, hắn ngừng hát, nói với thằng Thành:
- Mi có tin chi về “nàng” không?
- Tau có vào facebook của “nàng”. Có
gửi lời kết bạn. Facebook toàn là những ảnh chia sẻ về hoa, ẩm thực.
- Rứa hả!
Nói xong, hắn thầm nghĩ, là phải lên mạng để tìm cô ấy. Những ngày sau đó,
hắn hăng hái lên mạng. Quên cả giờ giấc, thời gian... Hắn vào Google, đánh họ
tên cô ấy. Hắn tìm thấy cô ấy thật rồi. Cô ấy tham gia viết bài ở các trang
mạng Quyên book, Sáng tạo… Đặc biệt trang Nữ Trung học Đà Nẵng, hắn tìm thấy
những hình của cô ấy. Hắn “save” những hình ấy. Tưởng nhìn hình để đỡ nhớ, ai
dè, nỗi nhớ ngày xưa như có dịp bùng cháy trong lòng hắn.
Hắn nhìn kỹ những tấm hình của cô ấy khi về Đà Nẵng chụp với bạn bè, chụp
lại một góc của trường xưa – “Nữ Trung học Hồng Đức”. Hắn làm sao quên được tấm
hình đen trắng của cô ấy có ghi một số chữ, trong đó hắn đọc được hai chữ ĐÀ -
NẴNG. Này là mái tóc dày mượt. Này là đôi mày thanh tú. Đôi mắt hơi suy tư,
hiền quá đỗi. Cái miệng xinh xinh, nhân trung hiện rõ. Gương mặt ấy sáng mãi
như tư chất sáng dạ, khéo làm của cô ấy.
Rồi hắn nhớ cái lần hắn viết thư chuẩn bị gửi cho cô ấy. Bức thư của tuổi
học trò vụng dại đâu thể nào đến được với cô ấy. Hắn hình dung ngôi nhà xinh
xắn của cô ấy ở cư xá Thanh Lịch. Hắn đâu quên được những lần đi ngang qua ngôi
nhà ấy, hắn mường tượng ngày xưa có bóng dáng dịu dàng, hiền ngoan ngồi học
bài, hoặc hát vu vơ khi làm những chiếc bánh ga-tô thơm lựng.
Thời gian cứ trôi. Nhưng, tuổi thư sinh như đọng trong lòng hắn…
Đang ngồi trước lap-top, chỉnh sửa lại tiểu thuyết “Người hay là những cơn
mơ mạo danh” để kịp in, hắn nghe điện thoại kêu. Thằng Anh rủ hắn uống cà phê.
Chả là chủ nhật, hắn thư thả cho khỏe một chút.
Hắn ngồi nghe thằng Anh tán chuyện. Thường hắn ít nói. Chỉ có thằng Anh
nói. Qua câu chuyện, thằng Anh có kể cho hắn nghe “thiên tình sử” của đôi bạn
cùng dạy với nó ở Duy Xuyên. Mối tình nào cũng có cái đẹp của nó. Đẹp như quê
hắn. Đẹp như hắn từng nhớ đến cô ấy. Hắn im lặng ngồi nghe thằng Anh kể…
Tháng Ba vừa rồi, những người bạn của thằng Anh từng dạy ở Duy Xuyên có tổ
chức họp mặt. Thằng Anh cũng tham dự. Cũng bình thường như những cuộc họp mặt
khác nếu không có chuyện của Tuấn và Phượng. Mà câu chuyện thoạt nghe cũng chỉ
có vậy: Ngày trẻ họ học chung, có tình cảm với nhau nhưng đã không đến được với
nhau. Kỳ gặp mặt này bạn bè khuyến khích Tuấn nên tỏ lòng với Phượng… Và rồi Tuấn bỗng dưng đã trở thành một cậu bé, như thuở
còn đi học: “Tôi chỉ xin nói với Phượng một lần, rồi sao cũng được. Phượng có
chịu không?... Xin Phượng gọi tôi bằng anh. Và… và…
xin cho anh được hôn lên má em một lần.”.
Nghe thằng Anh kể tới đó,
hắn cũng muốn thú tội với bạn bè, với cô ấy là hắn cũng muốn được một lần gọi
anh, em và được hôn lên má của cô ấy, dù có xót xa nước mắt.
Và trong hắn hiện lên thằng Bình hồi trẻ đang ngồi viết thư gửi cô ấy. Bức
thư thời áo trắng thiệt thà hiện ra trong ký ức.
Tháng 3 – 2014
P.T.H (Đà Nẵng)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét