Nhà văn Phạm Hữu Hoàng
Nhận được điện thoại của Lâm mời về quê chơi, gã đồng ý ngay. Lâm là người bạn thân hồi học ở trường Trung cấp kế toán. Nhà Lâm ở một vùng quê giữa bốn bề sông nước. Gã vừa bị mất việc. Đang rảnh, chưa tìm được chỗ làm mới, gã không ngần ngại rời thành phố, về quê Lâm thay đổi không khí. Gã còn độc thân nên không bận bịu chuyện gia đình. Gã chưa có bạn gái. Mặc dù sau lưng gã, các bóng hồng tỉ tê to nhỏ nhất trí xếp ngoại hình gã vào loại khá: 26 tuổi, cao mét bảy, dáng thư sinh, mũi cao, da trắng. Gã luôn giữ chừng mực, chưa vượt qua giới hạn khi tiếp xúc với nửa kia của thế giới. Bạn bè, đồng nghiệp chế giễu: “Gay”, “Thằng lập dị”. Gã chẳng giận, chẳng thanh minh. Biết làm sao? Gã chưa rung động trước bất cứ cô gái nào, dù có khi phần đàn ông trong người gã thức dậy đòi hỏi. Lời ong tiếng ve rồi cũng qua. Gã không có thói hư của cánh đàn ông như cờ bạc, hút sách, rượu chè bù khú… Những phụ nữ gặp phải người bạn đời tứ đổ tường thường coi gã như một mẫu mực và lấy đó làm tấm gương để cằn nhằn ông chồng lắm tật. Còn gã. Gã không hề biết ưu điểm của mình. Hay gã không cho đó là ưu điểm. Mọi người đều mến gã bởi gã lành tính, sống ngay thẳng, hồn hậu, chân thành, không nịnh nọt, và không dối lừa ai bao giờ…
2
Đến nhà Lâm ngày trước thì hôm sau, khoảng 3 giờ chiều, Lâm rủ gã cùng thằng cháu họ gần nhà ra sông tắm. Ngày hè oi nồng, được ngâm mình dưới dòng nước mát lạnh thì sướng biết chừng nào. Gã không sợ sông nước. Gã từng là vận động viên nghiệp dư của một câu lạc bộ bơi lội thành phố. Chỗ tắm là cái vực nước sâu tha hồ bơi lặn. Bờ sông thoai thoải có cây bồ đề đơn độc sừng sững tỏa bóng che cả vạt cỏ mềm trải dài đến tận mép nước. Sau một hồi vùng vẫy thỏa thích, cả ba lên bãi cỏ nằm tắm nắng. Lâm chỉ về khóm tre cách chừng trăm mét nói với gã:
- Mày nhìn cái miếu nhỏ đó đi.
Cái miếu cũ mái ngói rêu phong, hướng mặt trước ra sông.
- Cũng như bao nhiêu cái miếu khác, có gì lạ đâu?
- Mày chưa biết đấy thôi, Lâm kể, miếu có từ lâu lắm rồi, thờ một cô gái chết khi còn trinh trắng nên thiêng lắm. Cô ấy con nhà khá giả, đẹp nức tiếng cả vùng. Một đêm trăng, cô ấy gieo mình xuống vực nước này tự vẫn. Theo lời lưu truyền, cô ấy tìm đến cái chết là do bị cha mẹ ép duyên. Gia đình cô ấy lập miếu thờ. Những đêm trăng, cô ấy thường hiện ra, ngồi trên bờ xõa tóc. Bởi vậy, ban đêm, kẻ bạo gan cũng không dám lảng vảng tới đây.
Gã cười:
- Chuyện nhảm nhí! Chắc là lời đồn thổi của những kẻ đeo sẵn con ma trên lưng nên trông gà hóa cuốc.
Lâm không tán đồng:
- Không như mày nghĩ đâu. Chung quanh mình còn bao nhiêu thứ không dễ gì hiểu hết được.
Ngừng lại một lúc, Lâm nói tiếp:
- Thôi, không nói chuyện đó nữa. Tối nay, bọn mình ra chỗ này thả lưới. Mùa nước cạn, cá rút hết xuống vực, tha hồ bắt. Ngày mai, tao làm món gỏi cá, đặc sản quê tao đãi mày.
- Không sợ ma à? Gã hỏi.
- Ba người mình cùng đi, còn sợ gì nữa.
Câu chuyện Lâm kể lúc chiều không thuyết phục được gã. Làm gì có chuyện quỷ ma ở thời đại bùng nổ thông tin này. Khoảng 9 giờ tối, Lâm chuẩn bị xong mọi thứ. Với động tác thuần thục, Lâm và thằng cháu họ lật úp cái sõng đội lên đầu khiêng đi. Gã vai vác cây sào, tay xách đồ nghề: lưới, vợt, lờ đựng cá... Gã cắm cúi bước theo Lâm và thằng cháu họ. Không ai nói với ai một lời. Tiếng chân đều đều trên lối mòn qua những vạt cỏ ướt sương hòa với tiếng ếch ồm ộp từ những thửa ruộng gần đó vọng lại. Trăng ló mình ra khỏi vũng mây xám, hắt thứ ánh sáng vàng lợ vào không gian cô tịch. Một cánh chim bay đêm ào qua rồi mất hút trong bóng cây. Có tiếng nước chảy róc rách. Lâm nói: “Tới rồi!”. Không gian thật yên tĩnh. Trăng mỗi lúc một sáng rõ. Bầu trời cao rộng thêm. Gió từ dòng sông phả lên hiu hiu mát. Mặt nước vàng thẫm dập dờn… “Đẹp quá!”, gã reo lên. Lâm và thằng cháu họ lật ngửa cái sõng, thả xuống nước. Thằng cháu họ cầm cây sào bước vào sõng. Cái sõng chao nghiêng. Nó chống sào ghìm cho sõng đứng yên đợi. Lâm hỏi:
- Mày lên sõng chớ?
Bỗng dưng gã muốn được yên tĩnh:
- Thôi, tao chờ ở đây cũng được.
- Tùy mày, bọn tao thả lưới mé trên vực, có gì gọi lên một tiếng, bọn tao tới liền.
Lâm đội đèn pin, leo lên sõng. Chiếc sõng nhẹ nhàng khua nước. Gã nằm ngửa trên thảm cỏ mềm, vòng hai bàn tay ra sau đầu làm gối. Khung cảnh thật huyền ảo. Một cảm giác êm ái, dễ chịu len vào người. Gã nhắm mắt lại, lòng nhẹ thênh, đầu trong veo…
Một mùi hương dìu dịu thoảng qua. Gã dụi mắt nhìn quanh quất. Mùi hương ở đâu vậy? Bỗng gã thấy có bóng người ngồi dưới cây bồ đề. Một cô gái. Nàng quay lưng về phía gã, mặt hướng ra dòng sông. Mái tóc đen dài buông trên màu áo nhuốm vàng ánh trăng. Nàng ngồi như bất động. Gã bước khẽ lại. Khi đã tới gần, gã lên tiếng:
- Đêm khuya khoắt, sao cô một mình ở nơi vắng vẻ này?
Cô gái quay lại, cười sáng ánh trăng:
- Anh đang đứng trước mặt tôi đây. Có anh là hai chớ sao lại là một.
Gã ngỡ ngàng vì câu trả lời ấy.
- Tôi nói không phải sao? Nàng hỏi.
- Đúng vậy! Gã trêu, đừng nói cô có mặt ở đây là vì tôi đấy.
Nàng lấp lửng:
- Điều gì cũng có thể xảy ra. Bởi không ai đoán được sự bất ngờ sẽ đến với mình.
“Lời lẽ cô ta sắc sảo quá”, gã nghĩ thầm.
- Anh ngồi xuống đi, giọng nàng dịu dàng, đừng gọi tôi là cô nữa. Tôi không thích cách gọi đó.
Gã không hề phật ý chút nào, trái lại, còn lấy làm thú vị nữa. Nàng rất trẻ, gương mặt đẹp, nét đẹp mỏng manh như thực, như khói sương. Ban đầu, gã đoán nàng ra đây chắc vì một tâm sự buồn nào đó, và có thể sẽ thực hiện một hành động bồng bột như bao cô gái nông nổi trong cơn tuyệt vọng. Nhưng trông gương mặt tươi tắn và dáng vẻ không một chút ưu phiền, thì chắc chắn không có trường hợp đó xảy ra. Gã thân mật:
- Em thích chuyện gì? Gã thay đổi cách xưng hô.
- Chuyện vui cũng được, buồn cũng được, nàng đáp.
Gã vắt óc mà vẫn không tìm ra một chuyện gì hóm hỉnh có thể kể cho nàng nghe. Gã lóng ngóng như kẻ vụng về sắp chạm tay vào vật quí giá. Đây là điểm yếu cố hữu của gã. Im lặng… Nàng nhìn đăm đắm mặt sông. Đôi mắt u hoài xa xăm…
- Anh biết không, nàng nói, lời ngọt ngào như tiếng thì thầm của gió, trên bờ sông này, vào một đêm trăng, có người con gái tiễn người yêu ra đi. Cô ấy mỏi mòn chờ đợi, chờ hết ngày dài, tháng dài, năm dài... Cô ấy chờ đến héo hắt. Người cô ấy yêu vẫn biền biệt.
- Anh ta đã thay lòng đổi dạ? Gã hỏi.
- Không phải vậy, chỉ vì nghịch cảnh họ phải xa nhau, giọng nàng quả quyết, người yêu cô ấy hứa trở về. Anh ấy sẽ về, sẽ không bao giờ quên lời hẹn.
- Nếu thế thì cầu mong họ sớm gặp lại nhau.
Nàng thở dài:
- Vâng! Chỉ cần được ở bên nhau, dù chỉ trong phút giây ngắn ngủi.
Giọng cô gái đầy tâm trạng. Nàng ngước nhìn gã. Ánh mắt nàng thật lạ, thật da diết, nồng nàn. Bỗng dưng, gã thấy ánh mắt nàng quen quen. Gã đã gặp ánh mắt ấy ở đâu đó rồi. Gã lục tung đầu để cố nhớ. Gặp trong đời? Không thể được! Lần đầu tiên gã biết nàng. Gặp trong mơ? Gã thường có những giấc mơ hoang tưởng lạ lùng. Phải chăng nàng đã một lần ngẫu nhiên bước vào giấc mơ của gã như một khoảnh khắc kì diệu và đã kịp lưu lại đôi mắt đẹp quyến rũ trong kí ức? Nàng hỏi, giọng êm như ru:
- Anh nghĩ gì mà thừ người ra vậy?
Điều nghi ngại vừa nảy ra trong đầu. Không kìm được, gã hỏi:
- Có phải em... em là…
Gã chưa nói hết câu, nàng đưa một ngón tay đè lên môi gã.
- Đừng hỏi nữa! Biết làm gì những vướng bận phù du. Hãy sống thanh thản mà tận hưởng cuộc đời.
Lời nói, cử chỉ của nàng tự nhiên, thân tình. Gã càng thêm băn khoăn: “Có phải đây là cuộc gặp gỡ tình cờ chăng? Hoặc còn một ẩn khuất nào nữa mà gã chưa thể biết được”. Gã càng cố hiểu thì càng trở nên mù mịt như lạc lối trong mê cung. Trong lúc gã loay hoay với những câu hỏi chưa có lời đáp thì bất ngờ nàng nép đầu vào vai gã. Da thịt mềm mại của nàng chạm vào người làm gã ngây ngất. Ý nghĩ miên man trong đầu gã bỗng mềm ra, tan chảy theo dòng khoái cảm bắt đầu dâng trào. Dòng khoái cảm dần dần choán lấy tâm trí làm người gã nóng lên như ngọn lửa hừng hực. Bất giác, bàn tay gã run rẩy vuốt ve mái tóc êm mượt, mơn man bờ vai nàng. Gã vòng tay ôm chặt lấy nàng. Mắt nàng nhắm nghiền. Hơi thở nàng hổn hển. Gã hôn nàng đắm đuối rồi kéo nàng nằm xuống... Vầng trăng như quầng hào quang lừng lững treo trên đỉnh trời. Những cuộn mây lượn quanh vầng trăng trông giống như những tiên nữ xiêm y lộng lẫy, đang uyển chuyển múa khúc giao duyên. Ánh trăng phủ xuống mặt đất một màu sáng vàng nhợt lung linh. Tán lá cây bồ đề xào xạc lay động theo gió như đang hòa mình vào khúc giao hưởng trầm lắng của tạo hóa. Ánh trăng xuyên qua các kẽ lá tạo thành vô số vệt sáng như muôn ngàn bông hoa đính trên thảm cỏ. Ở đó, hai bóng người đang quấn lấy nhau, hiến dâng cho nhau, tận hưởng niềm hoan lạc tột đỉnh chưa từng có trong đời…
Gã cảm thấy cơ thể mệt mỏi. Nàng nằm yên, đầu gối lên tay gã. Cơn buồn ngủ kéo đến, mắt trĩu lại… Có tiếng động... Tiếng mái chèo khua nước. Gã mở mắt, nghiêng người sang bên cạnh quờ tay tim kiếm. Nàng đâu rồi? Gã nhổm dậy, mắt nhìn quanh quất. Không gian vắng lặng, không một bóng người. Gã lẩm bẩm: “Lại là một giấc mơ”... Một vệt sáng trắng loang loáng trên mặt nước. Một chiếc sõng đang rẽ nước từ từ tiến lại. Sõng tấp vào bờ, Lâm nhảy lên cát. Thấy gã lơ ngơ, Lâm hỏi:
- Có chuyện gì mà trông mày sao dớn dác vậy?
Gã tẽn tò, chống chế:
- Không có gì đâu? Tao vừa chợp mắt một lúc, gã lảng sang chuyện khác, thế nào? Bắt được cá nhiều không?
- Cũng bộn.
Lâm giơ cái lờ lên, soi đèn bin vào. Cái lờ lưng lửng cá. Có con giãy xành xạch. Thằng em họ đứng ở đuôi sõng cong lưng đẩy sõng lên bờ, Lâm ở đầu sõng vừa kéo vừa nói:
- Bái phục mày. Thật tình, lúc mày ở lại, tao muốn thử coi lá gan mày bao to. Giờ thì tao chịu mày rồi.
Gã ầm ừ cho xong chuyện. Mắt gã đột nhiên liếc nhìn về phía cái miếu với bao nỗi hoài nghi…
3
Về tới nhà Lâm, người gã như lơ lửng, không sao chợp mắt được. Gã thức luôn tới sáng… Lạ thay! Là mơ mà sao vẫn như thực. Ánh mắt, hơi thở đến mùi da thịt nàng vẫn còn nguyên đó... Niềm khoái cảm vẫn làm gã đê mê, mỗi lúc mỗi thêm ám ảnh không dứt ra được… Gã trở mình trên giường không biết bao nhiêu lần. “Mình lẩn thẩn rồi chăng?”, gã nhủ thầm. Gã không tài nào lí giải được chuyện trong giấc mơ ấy một cách rõ ràng như những giấc mơ khác từng đi qua đời gã. Nó cứ huyền hoặc, mông lung. Bất giác, gã nhớ lời của Lâm “Chung quanh mình có bao nhiêu thứ không dễ gì hiểu hết”... Nàng là ai? Có phải là trinh nữ tự vẫn tại vực nước trong câu chuyện Lâm kể? Còn gã, người khách lạ gặp nàng trong một đêm ảo huyền, đến với nhau trong giây phút xao lòng? Hay gã là người yêu mà nàng khắc khoải mong đợi và số phận đưa đẩy trở về? Đôi mắt đẹp mê đắm của nàng đã làm sống lại trong gã tình yêu nồng thắm thưở xưa. Bởi không gì có thể khỏa lấp được tình yêu trong sáng, đẹp đẽ của con người trong cõi nhân gian... Một giấc mơ đi qua nhưng những gì để lại đã thôi thúc gã ý muốn đi đến tận cùng để giải mã những bí ẩn còn canh cánh trong lòng.
Cả ngày hôm đó, gã cùng Lâm đi thăm thú vài nơi, dự tiệc, giao lưu bạn bè. Đầu óc gã cứ để đâu đâu. Thấy thái độ hờ hững của gã, Lâm ngạc nhiên:
- Mày sao thế?
- Tao hơi mệt. Nhưng mình cứ tiếp tục đi.
Gã đang nung nấu một ý định. Tối hôm đó, đợi người trong nhà Lâm ngủ say, gã rón rén xuống giường, mở chốt đẩy nhẹ cánh cửa, ra ngoài. Gã cẩn thận khép cửa rồi bước êm ra cổng. Gã đi một cách háo hức ra chỗ bờ vực. Đi như kẻ mộng du. Gã muốn nằm trên thảm cỏ, mong chờ giấc mơ ảo huyền lại đến, để gặp nàng, để hỏi nàng cho rõ tất cả, để được sống những giây phút tuyệt diệu của tình yêu, giây phút mà trước khi gặp nàng gã chưa từng có. Cây bồ đề hiện ra... Chợt, gã khựng người lại, sững sờ như không tin vào mắt mình nữa. Từ lúc nào, nàng ngồi bất động trên vạt cỏ, cằm tựa lên gối, hai bàn tay ôm lấy mặt, mái tóc xõa trên lưng. Vẫn màu áo nhuốm vàng ánh trăng. Lẽ nào gã lại mơ? Không! Không phải! Là thực! Nàng đang sống trong cuộc đời thực. Nàng là con người bằng xương bằng thịt. Gã nghe tiếng khóc thút thít của nàng, bờ vai nàng rung rung… Gã vui sướng vô kể, bước nhẹ đến bên nàng:
- Em ngồi đây đã lâu chưa? Giọng gã thân mật.
Tiếng khóc im bặt. Gã ngồi xuống bên cạnh. Nàng nhổm người muốn đứng dậy. “Em sao thế?”. Rất tự nhiên, gã kéo nàng xuống, choàng tay ôm lấy nàng. Sự đụng chạm cơ thể nàng làm niềm khoái cảm trỗi dậy trong gã. Nàng vùng vẫy chống cự. Phản ứng của nàng càng kích thích sự thèm khát đang dâng lên như thiêu đốt gã. Đầu gã nóng bừng bừng. Gã không còn nghĩ gì nữa. Mặt gã úp vào bầu ngực nàng, bàn tay sục sạo tìm kiếm. Nàng cố sức xô gã ra. Giằng co một lúc, nàng thoát được vòng tay gã, đứng lên. Gã đứng lên theo. Nàng lùi ra sau mấy bước, tay cài mấy hột nút bị sổ, vuốt lại vạt áo. Bỗng gã đứng lặng như trời trồng… Không phải nàng! Một cô gái lạ… Như lấy lại được bình tĩnh, cô ta chỉ tay vào mặt gã, giọng căm phẫn: “Đồ bỉ ổi! Anh là ai? Tại sao lại sàm sỡ với tôi? Anh tưởng cô gái nào cũng dễ dãi để cho anh lợi dụng ư? Đàn ông các anh cùng một giuộc cả. Tôi khổ sở lắm rồi, muốn tìm cái chết yên thân mà cũng còn bị quấy rầy”. Nói xong, cô ta khinh bỉ lườm gã một cái, đi lên bờ sông rồi mất hút cuối con đường mòn. Như có cái gì chẹn nơi cuống họng, gã không nói được một lời. Gã kêu thầm: “Trời ơi! Mình đã làm gì vậy? Tại sao mình lại như thế?”… Gã lờ mờ nhận ra vừa trỗi dậy trong gã một con người khác. Một con người méo mó, bệnh hoạn, chi phối gã, biến gã thành kẻ thấp hèn dung tục. Gã không còn là chính mình nữa… Vẫn ánh trăng, dòng sông, cây bồ đề, vạt cỏ… mà sao heo hút, ảm đạm quá. Đầu gã cúi xuống như sám hối. Chưa bao giờ gã căm ghét mình như bây giờ. Bất chợt, gã có linh cảm nàng đang đứng sau lưng gã... Nhưng gã không đủ can đảm quay lại.
Sáng hôm sau, gã đột ngột trở về thành phố trước sự ngạc nhiên của Lâm.
P.H.H (Bình Định)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét