Tết của tôi từ thuở ấu thơ cho đến lúc trưởng thành
bao giờ cũng rực rỡ sắc màu. Những sắc màu ấy tô điểm vùng trời kí ức trong góc
nhỏ trái tim để mỗi khi tết đến xuân về lại rộn ràng, háo hức. Trong lúc bị mắc
kẹt vì tắc đường giữa lòng Hà Nội, bất chợt nhìn hai bên đường thấy sắc đỏ của đèn
lồng, của câu đối, của phong bao lì xì in hình ngộ nghĩnh, mới giật mình nhận
ra tết đã rất gần. Để rồi sau đó hình như ai cũng thấy bình yên hơn một chút
bởi bao nhiêu vất vả, muộn phiền đã sắp đến ngày gói gọn cất vào mùa cũ. Đón
một năm mới an vui, lòng người như đang trổ nụ, đơm hoa, nảy mầm xuân sắc. Bởi
tôi tin rằng ai cũng có những xúc cảm và sắc màu của tết rất riêng…
Có lẽ tết bắt đầu từ màu xanh của lá dong, mẹ thường mua
trước cả tuần vì sợ giáp tết sẽ không còn lá đẹp. Tôi lật từng chiếc lá, cắt
bớt cuống rồi xếp vào gậm giường để giữ màu lá luôn xanh. Chờ đến 27 tết thì
mang ra cọ rửa, thi thoảng trên lá xuất hiện mấy nốt lấm tấm vàng nhìn trông
rất đẹp. Anh cả thường xung phong gói bánh chưng bằng tất cả niềm thích thú. Ở
giữa chiếc lá rong xanh là gạo nếp trắng trong như những hạt ngọc được chắt
chiu bằng mồ hôi cha mẹ đổ xuống đồng suốt một vụ dài. Là màu vàng của đỗ xanh,
màu đỏ của thịt lợn. Gói xong nấu một ngày một đêm khi bóc bánh ra thấy màu sắc
và mùi hương quyện vào nhau thành đặc trưng của tết.
Tết trong tôi không bao giờ thiếu được chiếc áo hoa mới năm tôi mười tuổi mặc chạy
khoe khắp làng trên xóm dưới. Tôi quý chiếc áo đến mức cả mấy ngày tết nhất
định không chịu thay ra giặt vì chỉ sợ sắc đỏ sẽ phôi phai. Nhớ cả những đồng
lì xì năm trăm rộn vang tiếng cười khi nhận từ tay người lớn. Nhớ những cành
hoa lay ơn đỏ năm nào bác gái cũng cắt ngoài vườn để lên ban thờ, nơi bức di
ảnh của anh tôi đang cười rạng rỡ. Tết nào bác cũng sụt sùi vì thương anh mất
đi khi vừa tròn hai mươi tuổi, cái tuổi đẹp nhất của đời người…
Tôi nhớ màu mái tóc mẹ đen của tết nào ngồi hong tóc
ngoài hiên, hong luôn cả những năm tháng tuổi xuân nhiều chuân chuyên, vất vả. Đến
khi tóc mẹ đã pha sương là mấy mươi cái tết đi qua, tôi ngậm ngùi khóc lén sau
lưng mẹ. Vẫn mùi nước hương nhu, vẫn cái nắng hanh hao hắt qua hiên mà thấy màu
thời gian in hằn trên vai áo mẹ. Chợt thấy quặn lòng khi nhìn thấy mẹ hướng ánh
mắt xa xôi nén nhẹ một tiếng thở dài. Thế là tết này mẹ lại thêm một tuổi…
Khi tôi ngồi viết những dòng chữ này thì ngoài kia
những sắc màu mùa xuân đã ngập tràn phố xá. Nhà nhà đã bắt đầu tính chuyện dọn
dẹp nhà cửa, thu vén những phiền muộn trong lòng để rước nàng xuân mới ùa về. Đôi
khi bất chợt nhìn thấy ai đó đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ. Rất có thể là người
ấy cũng đang ngồi nhớ về những sắc màu của tết như tôi…
V.T.H.T (Hà Nội)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét